Khoa Kỹ Luyện Khí Sư (Dịch)

Chương 14. Luận tam đại nhân quả

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khương Dự đắng chát cười một tiếng, sau đó thở dài nói ra:

“Sư phụ, người không biết đệ tử từ khi vào Thiên Chú thành này, mỗi đêm đều có giấc mơ kỳ quái, trong mơ đều có những âm thanh kỳ lạ, đệ tử vì vậy ban ngày tinh thần hỗn độn, cho nên ở trên khảo nghiệm tuyển chọn phát huy thất thường”

Khương Dự mở miệng một tiếng sư phụ, hai một tiếng đệ tử nói ra, còn thuận tiện đem thất bại ở trên xét tuyển đặc biệt nói ra thành bị ác mộng quấy phá, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì

“Trước đó đệ tử còn cảm thấy kỳ lạ, sau đó mấy ngày gần đây, âm thanh trong giấc mơ cuối cùng cũng hiển hiện rõ ràng, hóa ra đối với đệ tử chỉ điểm, chính là một bài thơ nhỏ”

Nói đến đây, trên mặt Khương Dự đều lộ một dáng vẻ tỉnh ngộ, hắn hắng dọng một cái, ngâm nga:

“Bên tường thành Thiên Chú

Nhà nhà tắt đèn ngủ

Một người nằm tỏa sáng

Đây chính là danh sư”

Hán tử trung niên sửng sốt, thuận miệng nói:

“Ở đây không có tường thành nha”

“Sư phụ, đây chỉ và ví dụ, chính là chỉ gần biên giới Thiên Chú thành, người xem, không phải là nơi này sao, nhà nhà đều tắt đèn hết rồi, chỉ còn dư lại nơi của người vẫn sáng, một mình nằm ở đây uống rượu, câu thơ trong mộng chỉ dẫn ta người muốn tìm chính là người ah”

Khương Dự sắc mặt kích động vô cùng giải thích, trong lòng có chút bội phục mình xuất khẩu thành thơ

Hán tử trung niên đảo cặp mắt trắng dã, có chút im lặng, phát hiện mình không phản bác được gì

“Đây là ý của trời cao, nói rõ chũng ta có duyên phận thầy trò”

“Mà nhân quả thứ 2 cũng rất rõ ràng, danh sư xứng thiên tài ah, là hậu nhân Khương Thị, trên thế giới này, thiên phú luyện khí của ta xưng thứ 2, không ai dám xưng đệ nhất”

Khương Dự vỗ ngực phát lời thề sắt thép, lấy cho mình thương hiệu là hậu nhân Khương thị

“Chỉ bằng ngươi?”

hán tử trung niên chỉ vào, sắc mặt quái dị chỉ xém chút bật cười

“Tât nhiên, sự phụ không tin sao? Vậy là người không biết đại lục trăm vạn năm trước có một thế gia luyện khí oai phong một cõi chính là Khương gia”

Khương Dự nhìn thẳng mặt hán tử trung niên, thấp giọng nói.

“Có gia tộc như vậy sao?”

Hán tử trung niên nghi hoặc, hắn không nhớ rõ trên đại lục từng có gia tộc như vậy ah

“Đương nhiên là có”

Khương Dự khẳng định nói

“Khương gia tổ sư đời thứ nhất được người đời xưng là Luyện khí sư thánh cấp”

Khương Dự nói

“Người tên là Khương Tử Nha, là người đầu tiên luyện chế ra Thánh khí. Đả Thần Tiên cùng Phong Thần Bảng đều do người luyện chế”

Khương Dự giọng không gấp, tim không nhảy, mặt không đỏ bịa ra danh nhân từng có trong lịch sử của Trái đất.

“Thánh khí? Thằng nhóc, người biết đó là cái gì sao, mở miệng toàn nói lung tung”

Hán tử trung niên khinh thường nói, cái gì mà Đả Thần Tiên, Phong Thần Bảng, hắn nghe cũng chưa từng nghe qua.

“Đương nhiên biết, chỉ tiếc năm đó lúc tổ tiên thành tựu Luyện khí sư Thánh cấp liền phá toái hư không, phi thăng đi mất. Hậu bối Khương gia mặc dù cần cù chăm chỉ, nhưng ngàn năm vương triều, vạn năm thế gia, có thế lực nào mà không suy yếu. Khương gia bây giờ xuống dốc, chỉ còn lại mình ta. Nhưng sư phụ yên tâm, ta thế nhưng là huyết mạch phản tổ, hoàn toàn kế thừa thiên phú của tổ tiên ta năm xưa”

Khương Dự càng nói càng ghiền, cuối cùng ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói gì.

Hắn xem chừng không sai biệt lắm, nên nói nhân quả thứ 3 rồi, lúc hán tử trung niên có bộ dáng xem ngươi có thể nổ thành dạng gì, hắn khoa chân múa tay nói tiếp

“Nhân quả thứ 3, là một đệ tử ưu tú, tất nhiên là ngọc thô chưa tạo hình. Mặc dù thiên phú của ta đương thời không người nào có thể sánh bằng, nhưng một số người chỉ so với đệ tử thiếu chút xíu, nhưng bọn họ đều sớm có tu vi, tính ra mà nói đã có hình có dạng…”

Nói tới đây, Khương Dự cũng có chút bội phục mình quá, nhưng nghĩ tới thời gian không nhiều lắm, vội vàng nói

“Chỉ có đệ tử tuổi đã 16, nhưng lại không có tu vi, luyện khí đạo cũng chỉ đọc lướt qua, ngọc còn nguyên như vậy, vừa vặn không phải để cho sư phụ tùy ý đục đẽo sao?”

“Sư phụ, người bỏ qua một đệ tử như vậy, nhân sinh này không phải là một chuyện ăn năn sao?”

Khương Dự một hơi nói xong, lời rất dài, nội dung rất nhiều, nhưng thật ra chỉ tốn một hai phút

Hăn cõi lòng đầy mong đợi nhìn hán tử trung niên, mau nhận ta nha, nhận ta đi

Hán tử trung niên, trợn mắt há mồn nhìn Khương Dự, đời này chưa bao giờ thấy qua người vô sỉ như vậy ah.

Mười sáu tuổi mà không có chút tu vi nào, đã phế vật còn có thể nói thanh tân thoát tục như vậy

Sau một lúc lâu, hắn thở nhẹ một tiếng, uống một hớp rượu, nói:

“Tổng kết lại, chúng ta có duyên phận thầy trò chính là 3 điểm như vậy?”

“Đúng, là tam đại nhân quả ah”

Khương Dự trả lời khẳng định

“Chính là ba điểm: nằm mơ, nổ banh trời cùng không biết xấu hổ sao?”

Hán tử trung niên nhếch mép lên cười nói

“Đúng, chính là….Ah!”

Khương Dự đang định gật đầu muốn nói đúng rồi, bỗng nhiên phản ứng được không đúng, nhất thời mặt đơ ra.

Hắc hắc… Thằng nhóc con, muốn đấu cùng ta, ngươi vẫn còn non quá nha, hán tử trung niên cười thầm

“Sư phụ, người sao có thể không tin ta chứ”

Khương Dự xụ mặt xuống làm bộ đau khổ

Chẳng lẽ chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ. Khương Dự nghĩ thầm

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới trước đó có triệu hồi con Kiến Khiêu Vũ màu đỏ, lúc này đang trên đường đi đến gần chỗ hắn, linh cơ khẽ động

“Sư phụ, ngươi bây giờ không tin, không sao, nhưng một hồi ngươi sẽ tin có kỳ tích xuất hiện, một con kiến màu đỏ sắp tới đây, biểu diễn một điệu nhảy kỳ quái, đây chính là trời cao đưa đến chúc mừng cho thầy trò chúng ta ah”

Đang muốn uống một hớp rượu, hán tử trung niên mắt trợn lên, thằng nhóc này muốn nổ xuyên biên giới nha.

“Tốt, nếu thật là có, ngươi muốn làm đệ tử của ta cũng không thành vấn đề, nếu như không có, vậy cút càng nhanh càng tốt”

Hán tử trung niên nói, dù sao hắn cũng không tin có con kiến nào rảnh rỗi chạy đến chỗ hắn nhảy nhót

“Tốt, ai đổi ý chình là con rùa đen rút đầu”

Khương Dự lập tức nói

Hán tử trung niên đơn giản chỉ thuận miệng nói, nhưng phản ứng của Khương Dự đột nhiên cho hắn cảm giác bị mắc lừa.

Nhưng cứ tưởng tượng hẳn thằng nhóc này lại mang bom, sự tình con Kiến Khiêu Vũ kỳ lạ này hắn sống hơn nửa đời người còn chưa thấy qua

Khương Dự trong lòng mừng thầm, mặc ngươi thiên biến vạn hóa vẫn là không thoát nổi bàn tay của ta

Tiểu Hồng, ngươi nhất định phải đến ah, tất cả dựa vào ngươi đó

Thời gian yên lặng trôi qua, thời gian cấm thành chỉ còn khoảng 2 phút

Con Kiến Khiêu Vũ nhận được lệnh của Khương Dự một đường bò lại, cuối cùng xuất hiện ở trước mặt Khương Dự cùng Hán tử trung niên.

Lúc Hán tử trung niên ánh mắt kinh ngạc còn Khương Dự thì đắc ý lên mặt, con Kiến Khiêu Vũ thực hiện bài tập thể dục tám động tác của học sinh.

Nhảy xong, Khương Dự cũng đem lễ bái sư hoàn thành.

Khóe miệng Hán tử trung niên còn đang không ngừng run rẩy. Ngay cả rượu cũng quên uống, cảm thấy thế giới mà hắn đã nhận biết này đã thay đổi so với lúc trước.

….……………

Cấm thành đã đến giờ, thời khắc này, thiên địa phảng phất an tĩnh lại, âm thanh ồn ào náo động bị áp chế, khó có thể chuyền xa.

Khương Dự cảm giác được không khí bốn phía có chút sền sệt, hô to một tiếng, mình cũng không thể nghe được âm thanh rõ ràng, trong lòng không khỏi kinh sợ

“Oanh” một bức màn khổng lồ màu lam từ biên cảnh của Thiên Chú thành dâng lên, uy thế to lớn, kéo dài tới tận chân trời.

Nhìn từ đằng xa, tấm màn màu lam vây quanh Thiên Chú thành, tựa như một cột sáng màu lam nối thông thiên địa, mây mù tản ra xung quanh, vừa lộng lẫy lại rung động lòng người, phạm vi ngàn dạm xung quanh đều tỏa sáng như ban ngày.

Cột sáng thông thiên màu xanh, chỉ nháy mắt liền tiêu tán, sau dó toàn bộ trên không Thiên Chú thành xuất hiện một lồng ánh sáng như cái bát, đem Thiên Chú thành bao phủ bên trong.

Ngay tại lúc đó, Khương Dự đột nhiên cảm giác được có một cỗ lực lượng đem hắn nâng lên, như đưa hắn ra ngoài, bên cạnh hắn xuất hiện nhiều điểm sáng màu lam chớp động giống như sao băng.

Khương Dự cảm giác thân thể của mình không khống chế được, bay lơ lửng giữa trời, tay chân giãy giụa giống như đứa trẻ bị ngâm trong nước.

“Sư phụ, cứu ta”

Khương Dự vội vàng hướng Hán tử trung niên cầu cứu, âm thanh thê lương.

Hán tử trung niên nhìn hắn một cái, cười haha, xoay người cầm chén rượu lên uống.

“Sư phụ, ngươi không thể không quan tâm ta chứ”

Khương Dự thấy thế khẩn trương lên, hắn cảm thấy có cổ lực lượng sắp đem hắn ném ra Thiên Chú thành.

“Haizz. Thật phiền phức.”

Hán tử trung niên cuối cùng xoay người đi vào trong phòng, cầm một khối lệnh bài màu đen ra, ném trên người Khương Dự, rồi lại ngồi xuống ghê uống rượu.

Lệnh bài rơi trên người Khương Dự, Khương Dự liền cảm giác cỗ lực lượng đang nâng thân thể của mình bỗng biến mất không thấy, những điểm sáng màu lam cũng biến mất.

“Bịch…”

hắn rớt xuống, kiểu dáng y như chó ăn phân.

“Nếu ngươi nhất định bái ta làm thầy, ta cũng không có cách nào, về sau ở lại đây làm việc vặt.”

Hán tử trung niên từ tốn nói.