Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Có chơi bóng bao giờ chưa?" Triệu Liệt không sút bóng ngay mà hứng thú nhìn Lý Tu, hỏi.

"Chưa." Lý Tu lắc đầu. Thi thoảng hắn có xem mấy trận bóng đá, quy tắc cũng biết sơ sơ nhưng thật sự chưa từng đá bóng.

"Đúng là đáng thương. Vậy ta sẽ dạy ngươi một vài kiến thức cơ bản của bóng đá, để ngươi thua tâm phục khẩu phuc, chết cũng nhắm mắt." Triệu Liệt như mèo vờn chuột, chỉ vào trái bóng trước mặt nói: "Dù ngươi chưa từng đá bóng thì chắc cũng phải xem thi đấu bóng đá rồi. Vị trí từ quả bóng này tới khung thành chính là khoảng cách đá phạt đền. Trong thi đấu bóng đá, quả phạt đền chính là cách thức sút vào ghi điểm dễ dàng nhất. Dù là thủ môn xuất sắc nhất thì xác suất thành công đẩy được quả phạt đền cũng không cao lắm. Đối mặt với quả phạt đền không chỉ đơn giản là dựa vào kỹ thuật mà còn cần có một chút may mắn."

"May mắn gì?" Lý Tu cũng không tức giận vì thái độ khinh thường của Triệu Liệt, trái lại càng khiêm tốn thỉnh giáo.

"Đối với nghề xạ thủ, bóng đá ra từ khoảng cách này, nếu sau khi thấy bóng bay ra thủ môn mới lao đến cản bóng thì chắc chắn không còn kịp nữa. Cho nên trước khi xạ thủ ra chân, nhất định phải đoán được xạ thủ muốn đá về bên trái hay bên phải để cản bóng mới có cơ hội phá bóng thành công." Triệu Liệt thật sự giải thích, dường như hoàn toàn không coi Lý Tu ra gì.

Trong những khán giả quan chiến cũng có rất nhiều người không hiểu về bóng đá, nghe Triệu Liệt nói vậy đều bừng tỉnh đại ngộ.

"Thì ra là vậy, xin thụ giáo." Lý Tu gật đầu nói.

"Không cần cảm ơn ta. Ta nói là thủ môn chuyên nghiệp mới có cơ hội như vậy chứ một người bình thường như ngươi, bất kể ta sút vào bên phải hay bên trái thì ngươi cũng không cản nổi, chỉ có thể chờ chết." Triệu Liệt đang nói thì đột nhiên chạy đà, dùng chân trái làm trụ, chân phải đưa ra sau, cơ thể nghiêng đi, vặn mình, như cây cung kéo căng dây, mu chân đá mạnh lên quả bóng.

Một loạt động tác như mây bay nước chảy, tràn đầy mỹ cảm bạo phát.

"Hắn sẽ đổ người qua trái hay qua phải đây?" Mọi người nhìn Lý Tu, cùng chờ đợi sự lựa chọn của hắn, thậm chí còn âm thầm phán đoán, nếu là bản thân mình thì sẽ đổ người về bên nào?

Bụp!

Trái bóng nặng nề đập vào lòng Lý Tu mà Lý Tu lại đứng ở đó không hề di chuyển, trái bóng cứ như tự động bay vào lòng hắn, người xem đều sững sờ.

"Phe tấn công tiến công thất bại, không giành được điểm. Phe phòng thủ phòng thủ thành công, giành được một điểm." Âm thanh điện tử vang lên, vị trí của hai người cũng theo đó mà trao đổi.

"Chú em, vừa rồi không dọa đến ngươi chứ. Ta chỉ đùa ngươi thôi, tất cả cùng sống sót mới là kết quả tốt nhất." Triệu Liệt thấy vậy cũng đứng hình nhưng lại lập tức mỉm cười. Song ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng hắn lại thầm nghĩ: "Đù, đánh giá cao tiểu tử này rồi, vậy mà hắn lại không phản ứng gì hết. Biết vậy đã chẳng lãng phí tâm tư, trực tiếp đá là được. Đúng là thông minh lại bị thông minh hại."

Giờ Triệu Liệt rất sợ hãi. Ngộ nhớ Lý Tu không sút vào cầu môn mà như bà vợ trước đó sút ra chỗ khác thì theo quy tắc thí luyện, Triệu Liệt chắc chắn phải chết, không còn cơ hội nào hết.

"Đùa à? Chẳng phải vừa rồi ngươi luôn dụ ta chọn bên trái hay bên phải đó sao?" Lý Tu bình tĩnh nhìn Triệu Liệt nói.

"Đâu có... Chú em đừng hiểu lầm..." Bị Lý Tu nhìn thấu, sắc mặt Triệu Liệt trở nên khó coi, vội vả giải thích.

Giờ cái mạng nhỏ của hắn đang nằm trong tay Lý Tu, sống chết chỉ bằng một ý nghĩ của Lý Tu.

"Không cần giải thích. Ngươi là cầu thủ chuyên nghiệp, kỹ thuật cũng không tệ nhưng lại không phải xạ thủ xuất sắc khi thi đấu, vì ngươi không có lòng tin. Xạ thủ đỉnh cấp thật sự vốn khinh thường sử dụng thủ đoạn như vậy, bởi vì không có thủ đoạn nào đáng tin hơn kỹ thuật của họ cả." Lý Tu ngắt lời Triệu Liệt, lạnh lùng nói: "Song ta có thể cho ngươi một cơ hội."

"Chú em hiểu được là tốt rồi, ai cũng là người số khổ cả..." Triệu Liệt hoàn toàn không còn dáng vẻ cả vú lấp miệng em lúc trước, nét mặt tươi cười, nịnh nọt nói.

"Ngươi nói không sai, mọi người đều số khổ, cho nên ta cho ngươi một cơ hội. Ta sẽ làm như ngươi, đá bóng vào giữa khung thành. Chỉ cần ngươi đứng đó giống như ta là có thể bắt được bóng." Lý Tu nói.

"Được được, ta sẽ đứng đó bắt bóng, chú em cứ đá từ từ." Triệu Liệt gật đầu lia lịa nhưng trong lòng thầm mắng: "Cái thứ gì vậy chứ? Giở cái giọng đó với ta. Ngươi cho ta cơ hội chẳng phải là vì muốn nhận được gấp đôi phần thưởng sao? Còn bảo ông đây đứng nguyên đó, lừa chó à? Chút trò quỷ này của ngươi không gạt được ta đâu. Dù ngươi thật sự đá vào chính giữa thì cũng phải có kỹ thuật tương xứng mới được. Ngươi cho là quả bóng ai thích đá đi đâu thì đá sao? Không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thì không thể đá một cách chuẩn xác được."

Suy nghĩ của mọi người cũng không khác gì Triệu Liệt, kết cục của đôi vợ chồng vừa nãy còn sờ sờ trước mắt. Giữa vợ chồng với nhau mà còn chẳng có niềm tin huống chi là Lý Tu và Triệu Liệt.

Lý Tu không nói nữa, lùi về sau mấy bước, chạy đà tới trước bóng, lấy chân trái làm trọng tâm, thân thể nghiêng đi, co chân phải lên, vặn mình, mu chân phải sút mạnh lên quả bóng cao su.

Một loạt động tác như mây trôi nước chảy, không chút rườm rà, không khác gì Triệu Liệt trước đó.

"Bên trái hay bên phải?" Mọi người đều suy đoán trong lòng.

"Ôi đệt, bị lừa rồi, tên này biết đá bóng." Trước loạt động tác Lý Tu thể hiện, Triệu Liệt lập tức biến sắc.

Nếu không phải cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp thì rất khó nắm bắt động tác hoàn mỹ như vậy.

"Trái hay phải? Hay là ở giữa?" Trong lòng Triệu Liệt do dự. Khi biết Lý Tu cũng biết đá bóng, suy nghĩ của hắn càng trở nên rối loạn.