Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Một cú clean shot, tư thế ném rổ của Kim Chân Hoán vừa đẹp mắt lại nhẹ nhàng, so với tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ có hơn chứ không kém.

Bộp! Bộp! Bộp!

Quả này tiếp quả kia, mỗi cú ném của Kim Chân Hoán đều trúng rổ, hơn nữa tất cả đều là clean shot, tỷ lệ chính xác cao kinh người.

Mười quả đều trúng, trừ hai quả hơi chạm vành rổ thì còn lại đều là clean shot, không thể nghi ngờ chính là chuẩn chuyên nghiệp.

Lại cách mấy người, có một kẻ quá căng thẳng, hoặc do gặp xui xẻo, mười quả không trúng một quả nào, trở thành người đầu tiên hy sinh.

Khi đến lượt Lý Tu, Kim Chân Hoán và A Phỉ đều dõi theo hắn.

Bốp!

Cũng là clean shot. A Phỉ hơi kinh ngạc, không ngờ Lý Tu lại thông thạo môn bóng rổ.

Không hề do dự, Lý Tu nhận được bóng bèn lập tức ném ra, động tác của hắn cũng đẹp mắt và thong dong hệt như Kim Chân Hoán.

Cũng là mười quả vào rổ, cả mười quả của Lý Tu đều là clean shot, hoàn toàn không chạm phải vành rổ.

Với Lý Tu sở hữu trật tự tuyệt đối, chuyện này cực kỳ đơn giản. Sai lầm mà người khác mắc phải sẽ không xảy ra ở hắn, mỗi cú ném đều có thể lặp lại cũng một quỹ tích hoàn mỹ, không chút chênh lệch.

Sắc mặt Kim Chân Hoán trở nên khó coi, nhìn Lý Tu trở lại khán đài nói: "Tiếp tục vòng thí luyện tiếp theo."

"Tất nhiên." Lý Tu trực tiếp đáp trả sự khiêu khích của Kim Chân Hoán.

"Tốt lắm." Kim Chân Hoán không nói gì nữa, xoay người ngồi xuống bậc thang, chờ đợi vòng tiếp theo bắt đầu.

Sau khi vòng thí luyện này chấm dứt, trừ kẻ xui xẻo kia thì những người khác đều vượt qua thí luyện.

Có vài người lựa chọn tháo vòng tay rời đi nhưng cũng có người lựa chọn tiếp tục.

Lý Tu cảm nhận sự đau nhói như kim đâm truyền đến từ vòng tay. Cường hóa thân thể như vậy rất yếu, hầu như còn chưa có cảm giác gì thì đã xong rồi. Phần thưởng cường hóa của thí luyện cấp E rõ ràng yếu hơn cấp C nhiều lắm.

Vòng thứ hai vẫn là ném bóng từ vị trí đường ném phạt song yêu cầu biến thành phải trúng hai quả mới được thông qua thí luyện.

Kim Chân Hoán lại ném trúng cả mười quả. Sau khi đi ra, hắn còn khiêu khích nói: "Người thí luyện không chỉ cần tố chất thân thể mạnh mẽ mà còn phải có ý chí kiên định và tinh thần cầu tiến không ngừng. Mỗi ngày ta phải huấn luyện tối thiểu mười hai tiếng, học tập những kỹ thuật khác nhau, mấy chục năm như một, chuẩn bị đón nhận những hạng mục thí luyện khác nhau. Còn ngươi?"

"Từng cố gắng." Lý Tu không thèm để ý, thuận miệng đáp.

Sau đó khi đến lượt Lý Tu, cũng là mười quả toàn bộ vào rổ, hơn nữa đều là clean shot như trước, khiên Kim Chân Hoán phải nhíu mày.

"Không ngờ ngươi cũng tinh thông bóng rổ như vậy. Trước kia có từng chơi bóng chày chưa?" A Phỉ mừng rơn, thấp giọng hỏi Lý Tu.

"Chưa. Nhưng đều là chơi bóng, cũng không khác mấy đâu." Lý Tu trả lời.

"Khác nhiều chứ." A Phỉ cạn lời.

Một vòng tiếp một một vòng thí luyện, tiêu chuẩn từ một quả, hai quả, ba quả đến tận sau cùng là tám quả, chín quả. Không ngừng có người rời khỏi thí luyện. Khi tiêu chuẩn nâng lên năm quả, A Phỉ cũng đã lựa chọn rời khỏi thí luyện.

Đến quả thứ bảy chỉ còn lại hai người Lý Tu và Kim Chân Hoán. Tới tận bây giờ, cả hai vẫn ném trúng toàn bộ, không trượt quả nào.

Đến quả thứ tám, một cú ném của Kim Chân Hoán xảy ra chút vấn đề về góc độ. Trái bóng lượn hai vòng trên vành rổ rồi rơi ra ngoài, khiến Kim Chân Hoán không khỏi biến sắc.

Quả tiếp theo lại trúng. Kim Chân Hoán nhìn về phía Lý Tu, chợt phát hiện Lý Tu vẫn ném trúng rổ, lại là một cú clean shot.

"Sao lại vậy được? Hắn là cái máy à? Sao có thể khống chế bóng chuẩn xác đến thế?" Trong lòng Kim Chân Hoán phẫn nộ, lập tức nhớ tới cảnh tượng năm đó.

Khi ấy hắn rất cố gắng để đuổi kịp thiếu niên kia nhưng vẫn bị người nọ bỏ rơi rất xa.

Thiên phú mạnh mẽ vô địch khiến Kim Chân Hoán cảm thấy tuyệt vọng và bất lực sâu sắc. Bất kể hắn cố gắng thế nào cũng bị đối phương cho hít khói.

Giờ dường như cảm giác ấy lại ùa về, nỗi sợ hãi bị khống chế bởi sự bất lực.

"Thiên phú là trời sinh, không ai có thể thay đổi được. Nhưng nơi này là thí luyện tràng, chỉ cần đủ cố gắng thì nhất định có thể thắng. Ta nhất định sẽ thắng..." Mang theo tâm trạng mãnh liệt, Kim Chân Hoán bước vào thử thach vòng tiếp theo.

Vòng này phải ném trúng chín quả mới đạt tiêu chuẩn. Dưới trạng thái bùng nổ cảm xúc, chẳng những tiết tấu của Kim Chân Hoán không bị rối loạn mà còn trở nên vững vàng hơn. Mười quả ổn định vào rổ, tất cả đều là clean shot.

"Đến lượt ngươi." Kim Chân Hoán ngạo nghễ quay đầu, nhìn về phía Lý Tu.

Đến nước này, Kim Chân Hoán cho rằng áp lực tâm lý của Lý Tu chắc chắn sẽ rất lớn, không thể tiếp tục duy trì trạng thái ổn định như lúc trước.

Ngay sau đó, Kim Chân Hoán thấy Lý Tu vẫn ném rổ cực kỳ dứt khoát, nhặt được bóng là ném, không chút chần chừ.

Kết quả hệt như cũ, mười quả đều trúng và toàn bộ là clean shot.

"Sao lại thế!" Sắc mặt Kim Chân Hoán thay đổi liên tục. Nhìn bóng lưng Lý Tu, bóng ma ẩn sâu trong nội tâm hắn ngày càng lớn, dường như bóng dáng của Lý Tu cũng trở nên to lớn hơn rất nhiều.

Lý Tu ném trúng hết mười quả cũng không có gì bất ngờ nhưng hắn lại có thể không hề do dự mà liên tục ném bóng, trên người không tồn tại chút áp lực nào. Sự tự tin như vậy khiến áp lực của Kim Chân Hoán càng lúc càng lớn.

"Vòng thí luyện này kết thúc, tiến hành phát thưởng, bắt đầu đếm ngược vòng tiếp theo."

Kim Chân Hoán nhìn chằm chằm Lý Tu. Ở giây đếm ngược cuối cùng, hắn bỗng nhiên tháo vòng tay xuống, rời khỏi thí luyện.

Vòng thứ mười phải ném trúng hết mười quả, Kim Chân Hoán không tự tin mình sẽ không phạm sai lầm. Hắn vốn định chờ Lý Tu từ bỏ, kết quả lại chỉ thấy được vẻ mặt thản nhiên như thường của Lý Tu.

"Từ bỏ một lần sẽ có vô số lần từ bỏ. Hắn vẫn chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng." Dường như Lý Tu đã đoán trước Kim Chân Hoán sẽ từ bỏ, tỏ vẻ tẻ nhạt vô vị lẩm bẩm.

Bên ngoài cửa đá xanh, sắc mặt Kim Chân Hoán cực kỳ khó coi, trong lòng tự an ủi: "Loại thí luyện này có yếu tố may mắn nhất định, vốn không thể hiện được thực lực chân chính của người thí luyện. Không cần phải so may rủi với hắn, ở những thí luyện thực lực chân chính sau đó, ta sẽ dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép hắn."

A Phỉ thấy Kim Chân Hoán đi ra nhưng lại không có Lý Tu, không khỏi giật mình.

Nhưng phát hiện thí luyện vẫn chưa kết thúc, trong lòng nàng lại càng kinh ngạc: "Lý Tu thắng rồi. Vậy mà Kim Chân Hoán lại chịu bỏ cuộc."