Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn không hề suy nghĩ đến việc đứng lên tiếp tục đuổi theo, nằm đó nhìn người phía trước chạy đi xa, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Lý Tu không phải người máu lạnh vô tình nhưng trong dạng thí luyện thế này, hắn không có năng lực giúp đỡ người khác, có thể giữ được tính mạng đã không tệ rồi.

Nhân viên quản lý lúc trước muốn đánh gãy chân Lý Tu và A Phỉ đã ngã xuống gần vạch xuất phát, lảo đảo ngả nghiêng đứng dậy muốn đuổi theo nhưng liên tục mấy lần không đứng dậy nổi, gương mặt máu me đầm đìa nhìn không ra biểu cảm gì, ánh mắt lại tràn đầy nỗi tuyệt vọng và hối hận không che giấu nổi.

"Ý nghĩa của thí luyện rốt cuộc là gì? Cửa thí luyện từ đâu mà ra, là ai đang thao tung tất cả chuyện này?" Vấn đề này không chỉ khiến Lý Tu trăn trở mà nó cũng là nan đề chung của toàn xã hội loài người, đến nay vẫn chưa ai nghiên cứu rõ được cánh cửa thí luyện này rốt cuộc là thứ gì.

Top dẫn đầu đã bước vào giai đoạn chạy nước rút, khoảng cách so với top cuối là gần nửa vòng mà ở top cuối, ngày càng nhiều người từ bỏ vì tuyệt vọng, chán nản dừng lại tại chỗ, thậm chí sụp đổ òa khóc.

Lý Tu vẫn duy trì tiết tấu của mình, luôn đứng ở những vị trí đầu của top cuối, chờ chạy nước rút sau cùng.

Cuối cùng cũng đến khoảng cách mà Lý Tu có thể dùng toàn lực bứt tốc, vạch đích đã ở trong tầm mắt. Lý Tu bắt đầu phát lực, trực tiếp tăng tốc, bắt đầu lần chạy nước rút sau cùng.

Ngay khi Lý Tu vừa tăng tốc, bên cạnh đường chạy đột nhiên có một cái chân đưa ra, ngáng trước mặt Lý Tu.

Cái chân này đưa ra rất đúng lúc, ngay lúc mấu chốt Lý Tu bắt đầu tăng tốc, hơn nữa còn chính vào thời điểm chân trái của Lý Tu vừa nhấc lên.

Đổi lại là người bình thường đang hoàn toàn chú tâm vào thi đấu, khoảng cách lại gần như vậy, dưới tình huống bất ngờ chắc chắn sẽ vấp ngã. Còn muốn đứng dậy chạy tiếp e rằng cũng không kịp đuổi theo người phía trước nữa.

Nhưng Lý Tu lập tức phản ứng lại ngay. Chân trái vốn đã nâng lên chuẩn bị bước ra lập tức nâng lên lần nữa, chân phải đồng thời phát lực, dùng một tư thế giống như vượt rào nhảy ra cái chân ngáng đường kia, sau khi tiếp đất mấy bước lại điều chỉnh tiết tấu, tiếp tục phát lực tăng tốc, toàn lực lao về phía vạch đích.

Lý Tu vốn có thể tiến vào top bốn mươi lăm đếm ngược nhưng tiết tấu vẫn chịu chút ảnh hưởng, cán đích ở vị trí thứ ba mươi chín từ dưới lên.

"Tên kia là ai thế?" Lý Tu nhìn chằm chằm một thanh niên cách đó không xa, hỏi A Phỉ đang đi tới.

"Không biết nữa, chưa gặp bao giờ, không phải là người cùng thí luyện lần trước, cũng không thấy hắn trong số nhân viên quản lý." A Phỉ cũng nhìn thấy cảnh Lý Tu bị ngáng chân, nàng đã chú ý đến thanh niên kia nhưng không nhận ra hắn là ai cả.

"Ồ!" Lý Tu bèn quan sát người nọ.

Ngoại hình hơn hai mươi, dáng vóc cao lớn, mắt hẹp dài, tóc hơi xoăn, không biết là xoăn tự nhiên hay do làm tóc.

Thanh niên cũng đang nhìn Lý Tu, thấy Lý Tu quan sát hắn còn mỉm cười với Lý Tu, đồng thời đưa tay phải ra tạo dáng khẩu súng, nhắm một mắt mở một mắt, làm động tác bắn về phía Lý Tu.

"Thí luyện kết thúc, tiến hành phát thưởng, bắt đầu thanh lý..."

Theo người xếp thứ ba mươi mốt từ dưới lên cán đích, âm thanh lạnh như băng lại vang lên.

Chỉ nghe một tiếng bùm vang lên, vòng tay của ba mươi người không đến được vạch đích đồng thời nổ tung, khiến bọn họ thịt nát xương tan.

Ba mươi mạng người đi tong trong nháy mắt. Ở nơi đây, sinh mạng mà xã hội văn minh luôn quý trọng tựa như cỏ rác mặc người ta thu hái.

Sáu mươi hai người hoàn thành thí luyện đều nhận được phần thưởng là một viên ma hạch, đồng thời trên vòng tay truyền đến cảm giác đau nhói khi tiêm, cơ thể cũng được cường hóa lần nữa.

Lý Tu cảm thấy toàn thân như được một cỗ nhiệt lưu gột rửa, cơ bắp vốn đau nhức sau khi chạy tám trăm mét cũng khôi phục lại sức sống trong nháy mắt, đau đớn qua đi là cảm giác thoải mái không nói lên lời.

Khi được lựa chọn có bước vào đợt thí luyện thứ hai không, Lý Tu quả quyết tháo vòng tay xuống lựa chọn từ bỏ.

Dù sao hắn chỉ là ma trang sư mạnh nhất chứ không phải người thí luyện mạnh nhất, thí luyện mà mình không nắm chắc thì không cần phải cố gắng làm gì.

Sau khi đi ra, người canh gác bên ngoài lấy đi ma hach trong tay Lý Tu đồng thời ghi chép vào hồ sơ, nói là chờ khi hắn đi ra sẽ trả cho hắn giá gấp đôi.

Lý Tu còn định đứng đây chờ A Phỉ và thanh niên kia đi ra, song lại bị binh sĩ đưa về phòng.

Lý Tu nhớ lại diện mạo của thanh niên kia, lại không rõ bản thân từng gặp thanh niên như vậy bao giờ.

"Chắc hắn không phải quản lý, bằng không A Phỉ đã biết rồi. Nếu là người thí luyện bị đưa tới đây thì ta cũng đâu có đắc tội gì với hắn đâu, sao lại phải ra tay với ta, còn khiêu khích như vậy? Chẳng lẽ là người mà ta đắc tội bên ngoài?" Lý Tu nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này.

Hắn tiếp nhận thí luyện ma trang sư từ nhỏ, căn bản không tiếp xúc với người ngoài, người quen biết hắn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chí ít thân phận ma trang sư cũng không mấy người biết hắn chính là ma trang sư mang danh hiệu Thượng Đế.

Bởi vì bản thân ma trang sư khá yếu đuối, rất dễ dàng bị giết chết. Cho nên ma trang sư bình thường đều sẽ không để lộ thân phận thật của mình trước mặt người khác.

Ngay cả khi điều khiển ma trang xuất chiến cũng đều sử dụng danh hiệu.

Danh hiệu gốc của Lý Tu là Hồng Hoa Lang, nhưng vì sau này có biểu hiện quá xuất sắc nên được người ta gọi bằng danh hiệu Thượng Đế, ngược lại danh hiệu thật sự Hồng Hoa Lang lại không mấy người biết tới.

Cho nên dù có người muốn giết ma trang sư số một thế giới Thượng Đế thì cũng chẳng mấy ai biết Thượng Đế chính là Lý Tu.

Huống chi Lý Tu chưa từng nói với bất cứ ai là hắn sẽ đến căn cứ vực sâu, vậy càng không thể là kẻ địch bên ngoài được.

"Nếu không phải người bên ngoài muốn giết ta thì trong căn cứ này còn có ai muốn giết ta đây?" Trong lòng Lý Tu nhẩm tính.