Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi Tần Tam Oa còn bé cũng đã nghe qua rất nhiều cố sự về thần tiên, Tần Tang còn tưởng rằng đều là mê tín, hiện tại xem ra hình như cũng không phải là như thế.

Ai trong số hai Tiên Sư kia đã thắng?

Tần Tang không nhìn thấy bất cứ bóng hình nào của Tiên Sư, nhìn qua xung quanh, xe tù đã ngã trái ngã phải, mấy chiếc lồng giam trên xe cũng đều rơi vỡ, mấy người bị giam ở trong lồng cũng đều nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Khó trách cảm giác dưới tay lại mềm như thế, hóa ra tay hắn đang đặt trên bụng một người.

Tần Tang vội vàng nâng tay lên, sau đó hơi ngẩn ra, cẩn thận từng li từng tí đưa tay bắt mạch của người kia, không có mạch đập.

Chết rồi. . .

Có lẽ là do đã chết qua một lần nên lá gan của Tần Tang lớn hơn đời trước không ít, dù bên cạnh có một cỗ thi thể thì trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu sợ hãi.

Còn ai còn sống không?

Tần Tang vội vàng nhìn về hướng những người khác, tất cả mọi người trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, thậm chí bao gồm những mấy người kéo xe ngựa kia, trên thân cũng dường như không có hơi thở nào, tình cảnh cực kì quỷ dị.

Trong lúc đó, Tần Tang thoáng nhìn mấy người đang nằm bên bờ sông kia, những sơn tặc này nguyên bản đang đốn cây để tạo bè gỗ, sau khi người áo trắng xuất hiện thì bọn họ đều quỳ xuống hô Tiên Sư, không biết vì sao lúc này cũng đều bị hôn mê.

Ánh mắt Tần Tang bỗng dưng biến đổi, thân thể những sơn tặc kia khoẻ mạnh, rất có thể cũng giống như mình, chỉ là hôn mê, còn chưa có chết.

Nghĩ tới đây, Tần Tang vội vàng thò người về phía trước, dùng sức nâng chiếc lồng gỗ trên đùi lên, đột nhiên hắn hít một ngụm khí lạnh, nhịn đau không được muốn kêu một tiếng, nhưng lại sợ kinh động đến những sơn tặc kia nên cố gắng nhịn xuống.

Chân tuyệt đối đừng bị gãy, nếu không coi như mình thoát thân thì cũng khó có thể sống sót đi ra nơi rừng núi hoang vu này.

Tần Tang âm thầm cầu nguyện, rút chân ra kiểm tra.

Rất may là xương cốt không bị gãy.

Nhưng khi hắn muốn dùng lực thì lại đau đớn không dứt, ít nhất cũng là nứt xương, thời gian ngắn không đi lại được.

Nhưng coi như có phải bò thì Tần Tang cũng bò qua, hắn sờ đến một cây đao ở bên hông một tên sơn tặc, sau đó cắt đứt dây thừng buộc ở thân thể mình, rồi lần lượt nhìn từng tên xong đâm một đao về phía tim bọn sơn tặc, nhưng lại bị xương ngực chặn lại, dư chấn khiến tay hắn bị đau, vậy nên trước hết cắt yết hầu, xong cuối cùng lại bổ một đao về phía tim.

Nhìn đôi tay dính đầy máu một lúc lâu, Tần Tang mới nhận ra rằng những sơn tặc kia lúc bị đâm thì kêu một tiếng cũng chẳng kêu, hẳn là đã sớm chết rồi, chính mình lại như một kẻ điên, đâm từng đao về phía những xác chết này.

Hắn có chút sợ hãi, không phải là sợ thi thể, mà là sợ chính mình.

Vứt cái đao trong tay xống, rồi bò đến bờ sông.

Vùi mặt vào trong nước, chờ đến sắp ngạt thở thì mới ngẩng đầu lên, há mồm thở dốc, cảm xúc hơi bình phục lại.

Nếu ta không giết bọn họ, thì bọn họ sẽ giết ta.

Nếu như đời trước sớm có giác ngộ này, thì còn có thể rơi vào kết quả như vậy?

Không đúng.

Còn có một tên.

Tần Tang bỗng giật mình một cái, mồ hôi lạnh toát ra, sau khi thấy một bộ thi thể cắm đầy gỗ vụn thì mới yên lòng, thi thể đó ngã quỵ ở trên mặt đất, khi cỗ xe ngựa che vải đen nổ tung thì tên thủ lĩnh này ở ngay bên cạnh xe ngựa, chết luôn tại chỗ.

Sơn tặc chết hết, nhưng Tần Tang cũng không dám thả lỏng, mượn một cây gậy chống đỡ thân thể.

Lúc nhìn thấy toàn cảnh bãi cỏ ở phía xa, Tần Tang không khỏi tặc lưỡi, đây chính là cuộc chiến của hai vị Tiên Sư tạo thành sao? Uy lực không khỏi quá kinh khủng.

Tại cỏ hoang, có hai người đang nằm ở giữa, một đen một trắng.

Lý trí bảo Tần Tang rằng hai Tiên Sư này chắc chắn không phải người bình thường, không giống với bọn sơn tặc này. Nhưng hiện tại chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất, mặc dù chân không thể đi, nhưng nước sông cũng chảy không quá xiết, bên cạnh có một cái bè gỗ sắp được tạo thành, chỉ cần cột chắc hai cái dây leo cuối cùng thì ngay lập tức có thể rời khỏi chốn thị phi này.

Hai ý nghĩ giao đấu nhau, cuối cùng Tần Tang sờ lên đao, bò qua.

Đến chỗ gần mới nhìn rõ, người áo đen kia bị chém ngang một kiếm, cả người bị đứt thành hai mảnh, hiển nhiên phi kiếm kia cực kỳ sắc bén, vết cắt trơn nhẵn, có chút làm người ta sợ hãi.

Ở ngực người áo trắng thì có một cái lỗ máu nhìn mà giật mình, hình như là bị đồ vật gì đó móc một cái tại lồng ngực, máu thịt bên trong be bét, nội tạng bị quấy thành nồi cháo.

Hẳn là đồng quy vu tận*.

*đồng quy vu tận: cùng nhau chết.

Tần Tang âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng cũng có chút cảm giác mất mát.

Hắn cẩn thận từng li từng tí nâng người áo đen lên, Tần Tang bị một khuôn mặt già nua khó coi làm giật nảy mình, sau đó hắn sờ soạng trên thân thể người này, vị này Tiên Sư hình như nghèo kiết xác, một chút ngân lượng trong người cũng không có, cuối cùng Tần Tang chỉ tìm thấy một mảnh da dê ở chỗ ngực hắn, cùng với một quyển sách.

Hắn lật một chút, chữ trên sách hắn chỉ có thể hiểu được hơn phân nửa, khá tối nghĩa cùng khó hiểu, trên mảnh da dê kia thì không có gì ngoại trừ cảm giác mềm mại dị thường, hình như chỉ là một mảnh da bình thường.

-Hả?

Đột nhiên Tần Tang nhìn thấy dưới thân thể người áo đen có một đồ vật gì đó, đẩy thân thể của người này ra thì mới nhìn thấy có một lá cờ màu đen trên mặt đất.

Lá cờ không lớn, cột cờ chỉ dài bằng cánh tay hắn, trên đỉnh khá bén nhọn, đáy thì được mài giũa tròn trịa, Tần Tang cầm lên xem xét cẩn thận, không biết cột cờ này được làm từ chất liệu gì mà lạnh ngắt như băng, phía trên có khắc ba chữ nhỏ - Diêm La Phiên.