Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngũ Ma Phệ Thiên Trận uy danh hiển hách, thanh danh gây chấn động cả Tu Luyện Giới, nhưng cũng không phải không có cách phá giải.

Một ít Đại Tông Sư trận đạo liên thủ, tốn chút thời gian, vẫn có khả năng phá vỡ.

Chứ đừng nói là bản đơn giản hóa.

Nhưng mà, Liễu Thành Tuyết là ai?

Tam đệ tử của Đại La Kiếm Tông!

Đi theo đường kiếm tu, ngoại trừ kiếm thuật thì tri thức về luyện đan, luyện khí và trận pháp, gần như là con số không!

Nhưng một người như vậy.

Ở trong Ngũ Ma Phệ Thiên Trận lại không có chút hao tổn nào, xông qua nơi quan trọng của trận pháp.

Lần này, xem như nàng đã phá giải!

Kiểu phá giải này, không phải là dựa vào sức mạnh để phá hủy trận pháp, mà là hiểu rõ trận pháp, xông vào từ chỗ yếu nhất. Tri thức trận pháp của nàng, tất nhiên phải ở trên người đã bố trí trận pháp này!

"Tiền bối nói đúng, trận pháp của ngươi thiếu sót quá lớn!"

Liễu Thành Tuyết lạnh giọng nói.

Mỗi trận pháp đều có chỗ thiếu sót.

Nhưng rất ít người có thể tìm được chỗ thiếu sót khi sát cơ của trận pháp rơi xuống, cho dù tìm được rồi, có thể xông lên hay không cũng là một vấn đề.

Bởi vì có Lý Vân nhắc nhở, nên Liễu Thành Tuyết mới có thể ung dung phá giải trận pháp như vậy.

"Tiền bối?"

Đỗ Thiên Thương như rơi vào hầm băng.

Vừa rồi hắn còn không để trong lòng

Giờ phút này, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên hiểu rõ rồi.

Đằng sau Liễu Thành Tuyết chắc chắn có một vị Đại tông sư trận đạo, mặc dù không vào trận, chỉ đứng ngoài nhìn đã có thể tìm được điểm yếu trí mạng của trận pháp.

Nhãn lực này… Quả thực không thể tưởng tượng nổi!

"Tiền bối mà Liễu Thành Tuyết nói đến là ai? Hắn làm như vậy vì cái gì?"

Trên trán Đỗ Thiên Thương đổ mồ hôi lạnh.

Mất đi con át chủ bài, trong lòng hắn không khỏi luống cuống.

"Ngươi nên lên đường!"

Liễu Thành Tuyết không trả lời, nàng rút trường kiếm trong tay ra chém.

Ánh kiếm như cầu vồng.

Trời đất mờ mịt.

Tạo thành một đường gợn sóng, như phù văn đại đạo, bao phủ bốn phương tám hướng.

"Ngươi dám!"

Đỗ Thiên Thương nhanh chóng lùi lại, gương mặt nghiêm túc, trong miệng quát to: "Sư phụ ta đang chạy tới đây, chờ người đến thì ngươi chắc chắn phải chết!"

"Bây giờ ngươi chạy đi còn kịp!"

"Sư phụ ngươi sao?"

Liễu Thành Tuyết không hề kinh sợ, nhàn nhạt nói: "Thảo nào tiền bối nói ta chỉ có hai canh giờ, vừa rồi ta còn có chút nghi ngờ, hóa ra là sư phụ ngươi chạy đến."

"Cái gì!"

Đỗ Thiên Thương bối rối.

Rốt cuộc tiền bối là ai?

Mẹ nó!

Gài bẫy ta nữa à!

Làm sao tất cả mọi thứ của ta, dường như đã được an bài rất rõ ràng?

"Xùy!"

Lại chém thêm một kiếm, phốc một tiếng, máu bắn tung tóe trên người Đỗ Thiên Thương. Hắn vốn không phải là đối thủ của Liễu Thành Tuyết, nếu không đã không bị đuổi giết tám nghìn dặm, trước mắt đã mất đi trận pháp chống đỡ, tốc độ thất bại còn nhanh hơn dự tính.

"Song Dương Thần Phong!"

Liễu Thành Tuyết đứng giữa không trung, sừng sững bất động, ánh sáng của trường kiếm trong tay càng chói lọi hơn, biến thành một đường quỹ tích huyền ảo.

"Vù!"

Hai vòng mặt trời từ từ bay lên, vạn đạo kiếm quang nở rộ, giống như Mặt trời trên chín tầng mây

"Chém!"

Liễu Thành Tuyết quát nhẹ một tiếng, trường kiếm đẩy mạnh hai vầng mặt trời tiến lên, giống như một vị nữ Chiến Thần đang tuần tra thiên hạ, đẩy hai vầng mặt trời giáng xuống từ không trung.

Sức mạnh nóng bỏng bùng nổ, không thể chống đỡ!

"Không!"

Đỗ Thiên Thương kêu to đầy tuyệt vọng.

Trước đó hắn bị thương là do gặp chiêu này.

Bây giờ hắn vẫn đang bị thương, lại gặp chiêu này lần thứ hai, căn bản không có sức chống cự.

Đỗ Thiên Thương lấy ra một lá cờ màu đen, dài ra theo gió, che phủ mấy chục mét xung quanh, muốn ngăn hai vầng mặt trời. Nhưng trong tích tắc khi chạm nhau, nó lại như băng tuyết gặp phải ánh nắng, hai lá cờ đen đã bị tan biến thành hư vô.

"Oanh!"

Một tiếng vang thật lớn.

Nhấn chìm tất cả.

Đỗ Thiên Thương còn chưa kịp kêu thảm thiết đã biến thành hư vô.

"Phù…!"

Liễu Thành Tuyết thở phào một hơi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Một đòn vừa rồi đã làm chân nguyên tiêu hao gần hết, nàng cũng không chịu nổi, thế nhưng đôi mắt của nàng lại rất sáng lạn.

Những gì diễn ra đều giống như lời tiền bối nói.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua phía chân trời.

Lúc này nàng đã có thể cảm nhận được, có một nguy cơ rất lớn đang lao nhanh từ phía xa tới đây, đó là trực giác của người tu luyện.

Mặc dù chủ nhân của mối nguy còn chưa tới, nhưng đã khiến nàng như rơi vào hầm băng.

"Tới thật nhanh!"

Trong lòng Liễu Thành Tuyết vô cùng khiếp sợ.

Nếu như nàng chạy về Đại La Kiếm Tông, chỉ sợ mới được nửa đường đã bị sư phụ Đỗ Thiên Thương chặn giết rồi.

Một người trẻ tuổi như nàng, làm sao có thể chạy nhanh hơn người thế hệ trước?

Dù cho hiện tại báo cho trưởng bối trong sư môn, chắc mình cũng không kiên trì được đến khi đối phương tới cứu.

Lúc này, đường tắt duy nhất chính là quay về thành Đại Hoang!

Nghĩ đến vị tiền bối thần bí kia.

Trong lòng Liễu Thành Tuyết được tiếp thêm không ít sức mạnh.

Thực lực của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhất định vượt qua sư phụ Đỗ Thiên Thương, nhưng nàng không xác định được là tiền bối có bảo vệ nàng hay không.

"Đi thành Đại Hoang trước rồi nói sau."

Liễu Thành Tuyết lẩm bẩm trong lòng.

Mặc dù tiền bối khó mà bảo vệ mình, nhưng có tiền bối ở đó, sư phụ Đỗ Thiên Thương cũng không dám làm xằng làm bậy ở thành Đại Hoang.

Hạ quyết tâm.

Liễu Thành Tuyết không chút do dự, nhanh chóng bay về phía thành Đại Hoang

Một phút sau.

Bầu trời Vô Danh Sơn Cốc.

Không khí vặn vẹo

Một luồng khí thế kinh khủng tràn ra giống như thủy triều, bao phủ cả bầu trời.

"Đạp! Đạp! Đạp!"

Một lão giả mặc áo đen, già nhưng vẫn tràn đầy sinh khí, thân hình gầy gò, chắp hai tay sau lưng, bước từng bước từ trong hư không đi tới, một bước là mấy ngàn dặm.

Mới vừa rồi còn cách vạn dặm, đi hai ba bước, đã tới bầy trời trên sơn cốc.

Mặt lão giả âm trầm như nước, ánh mắt liếc một cái xuống phía dưới sơn cốc, một luồng chấn động khiến cho người ta hít thở không thông, đánh xuyên hư không trong phạm vi trăm dặm, mặt đất lún xuống, núi non cũng sụp đổ.

Một cảnh tượng diệt thế.

"Ầm ầm!"

Lão giả vẫn không nhúc nhích, nhưng lại đàn áp cả trời đất, làm cho cả một phần hư không không chịu nổi sức nặng, phát ra âm thanh đáng sợ.

"Là ai!"

Giọng nói khàn khàn, phảng phất hai mảnh gỗ đang ma sát với nhau.

Khiến người ta tê cả da đầu.

Không rét mà run.

-----

Dịch: MB