Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phía Bắc thành Đại Hoang.

Bên trong Vô Danh Sơn Cốc.

Ở trung tâm sơn cốc, trên một tảng đá lớn.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen ngồi xếp bằng, gương mặt bị che lấp, trong con ngươi hiện lên ánh sáng sắc lạnh, bên người có từng luồng sát ý màu đỏ kinh tâm động phách lưu chuyển.

"Tám nghìn dặm! Trọn vẹn tám nghìn dặm!"

Người này chính là Đỗ Thiên Thương, giọng nói của hắn rất băng lãnh, phảng phất truyền đến từ Cửu U Địa Ngục, khiến cho người ta phải sợ run.

"Ta chỉ giết vài đệ tử ngoại môn của Đại La Kiếm Tông, mà Liễu Thành Tuyết ngươi lại đuổi giết ta tám nghìn dặm, thiếu chút nữa đã làm cho ta bỏ mạng nơi hoang dã!"

"Lần này, nếu ngươi trở lại, nơi đây chính là mồ chôn xương của ngươi!"

Đỗ Thiên Thương nhìn lướt qua xung quanh.

Hắn đã bày ra Ngũ Ma Phệ Thiên Trận trong sơn cốc này.

Có trận pháp ở, dù cho có mười Liễu Thành Tuyết hắn cũng không sợ.

Dù sao, đây chính là trận pháp trấn phái của Cửu U Ma Tông.

Dù cho đã giản hóa vô số lần, nhưng uy lực vẫn không thể khinh thường.

Nếu như bị người bình thường phá đi, thế thì Cửu U Ma Tông cũng không cần lăn lộn ở Tu Luyện Giới nữa.

"Sư phụ cũng sắp đến rồi!."

Đỗ Thiên Thương liếm liếm khóe môi, nhìn về phía lệnh bài đỏ trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười.

"Sớm biết như vậy đã không thông báo cho sư phụ."

Đỗ Thiên Thương lạnh lùng nói một câu.

Trước đó hắn bị Liễu Thành Tuyết truy sát rất chặt, cho nên không có thời gian bày binh bố trận, vạn bất đắc dĩ mới không thể làm gì khác hơn là thông báo để sư phụ tới cứu hắn.

Nhưng không nghĩ đến việc, chân trước thông báo xong, chân sau đã bỏ rơi được Liễu Thành Tuyết.

Để cho hắn thong dong bày ra trận pháp.

Kể từ đó, sư phụ hắn có tới hay không đã không có quá nhiều ý nghĩa.

Bằng vào bố cục của chính hắn, hoàn toàn có thể giết ngược đối phương.

"Ừm. . .?"

Trong lúc đang suy nghĩ.

Trong lòng Đỗ Thiên Thương hơi động, đứng dậy khỏi tảng đá, nhìn về phía chân trời đằng xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười gằn.

"Đã đến rồi sao?"

"Còn nhanh hơn so với ta dự liệu của ta!"

"Hưu!"

Một đạo ánh sáng phá không bay đến.

Bầu trời Vô Danh Sơn Cốc đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng.

"Tiền bối nói đúng, quả nhiên ngươi ở chỗ này!"

Quần áo Liễu Thành Tuyết bay phất phơ, đứng sừng sững giữa hư không, trong tay cầm một thanh trường kiếm, khoảnh khắc khi xuất hiện liền chém ra một kiếm.

"Thương!"

Kiếm quang như cầu vồng, cắt phá biển mây!

Một tiếng rít gào chói tai vang lên!

"Tiền bối?"

Trong lòng Đỗ Thiên Thương đầy nghi ngờ.

Tiền bối trong miệng Liễu Thành Tuyết là ai?

Chẳng lẽ có người biết mình bố trận ở nơi này?

Kiếm quang đã tới người làm hắn không kịp nghĩ quá nhiều, tay vội vàng bấm ấn quyết, quát lạnh:

"Ngũ Ma Phệ Thiên, khai trận!"

"Hống ——!"

Một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc truyền ra.

Mặt đất nứt nẻ.

Trong vòng mười dặm xung quanh, ma khí cuộn trào mãnh liệt, hóa thành một mảnh Ma Hải màu đen bao la hùng vĩ, càn quét chín tầng trời, một loại sát ý vô hình đang hiển hiện!

Bên trong Ma Hải màu đen.

Năm con Cự Ma đứng sừng sững, trong đôi mắt đỏ chót tràn đầy sát ý bạo ngược.

Một con trong đó chìa tay ra bắt lấy kiếm quang, sau đó bóp nát bấy..

Ngũ Ma Phệ Thiên Trận đã mở ra!

Đỗ Thiên Thương thả lỏng một hơi.

Cái trận pháp này cho hắn lòng tin rất lớn, dù phía sau Liễu Thành Tuyết có cao nhân chỉ điểm thì hắn cũng không sợ, trừ khi đối phương tự mình đến đây!

Chỉ cần kéo dài tới khi sư phụ chạy tới, ai sống ai chết cũng khó nói!

"Ngũ Ma Phệ Thiên Trận?"

Sắc mặt Liễu Thành Tuyết không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lần nữa nói: "Xem ra tiền bối lại tính đúng, quả nhiên ngươi bày ra trận pháp này!"

Mỗi một bước đều giống như lời của tiền bối vậy.

Mọi hành động của Đỗ Thiên Thương.

Giống như con rối bị tiền bối điều khiển trong tay!

Vậy thì tất cả chuyện tiếp theo, chắc chắn. . . Sẽ không nằm ngoài dự liệu của tiền bối!

"Hai giờ đã qua hơn một nửa, không có thời gian để do dự nữa."

Liễu Thành Tuyết nhìn sắc trời, sau đó hít sâu một hơi, trên gương mặt hiện lên vẻ kiên định.

Nàng không hề do dự, trực tiếp xông về phía trận pháp, mà mục tiêu của nàng chính là Tử Môn của trận pháp!

"Liễu Thành Tuyết đang muốn chết sao?"

Đỗ Thiên Thương thấy Liễu Thành Tuyết làm như vậy, trong lòng rất khó hiểu.

Dù có là người không hiểu trận pháp, thì cũng biết được.

Trong trận pháp, Tử Môn là một vòng hung hiểm nhất, bất kỳ người nào đi vào đều sẽ thập tử vô sinh. Mà người có thể tìm đường sống trong chỗ chết, mấy nghìn năm cũng chưa chắc tìm thấy một người.

Không phải mỗi người đều có vận khí nghịch thiên, có thể đi ra khỏi Tử Môn.

"Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ giúp đỡ!"

Sắc mặt Đỗ Thiên Thương đầy hung ác, hai tay lại đánh ấn quyết.

Trong nháy mắt, một luồng khí thế Thiên Băng Địa Liệt bắn ra.

Sát khí vô hạn!

Năm con Cự Ma màu đen dường như bò ra từ Cửu U Địa Ngục, cùng nhau đưa tay ra, bao trùm bầu trời, trấn áp về phía Liễu Thành Tuyết.

"Ầm ầm!"

Thanh âm to lớn, xuyên kim nứt đá, tựa như biển gầm rung trời, như vô tận ngôi sao rơi xuống, khủng bố tới cực điểm!

"Oong!"

Hư không run rẩy, gần như sắp bị đập vỡ vụn.

Năm con Cự Ma ra tay, mặc cho thực lực Liễu Thành Tuyết nghịch thiên, vô địch cùng thời thế nào, cũng sẽ không thể đỡ được!

Sau một kích.

Bụi mù tan hết, thân hình của Liễu Thành Tuyết đã biến mất không còn dấu tích.

"Kết thúc như thế sao?"

Đỗ Thiên Thương chau mày.

Bị đuổi giết tám nghìn dặm, kết quả lại kết thúc bằng một màn hài kịch như vậy, tất cả làm cho hắn có cảm giác không chân thật.

"Dù sao Liễu Thành Tuyết cũng là Tam đệ tử của Chưởng giáo Đại La Kiếm Tông, làm sao lại ngu si như thế được?"

Đỗ Thiên Thương không nghĩ ra.

Sớm biết như vậy thì mình tội gì lại bị đuổi giết chật vật như thế?

"Không đúng!"

Đột nhiên.

Một cảm giác nguy cơ xông lên đầu, thân hình Đỗ Thiên Thương chợt lui lại. Khi hắn mới vừa thối lui không đủ ba tấc, một đạo kiếm quang đã xẹt qua người.

Nếu không phải mình phản ứng nhanh, một kiếm vừa rồi đã chém hắn thành hai đoạn!

Dù vậy.

Trên người hắn vẫn xuất hiện một vết kiếm.

Dòng máu màu đỏ sậm phun ra ngoài, nhiễm đỏ quần áo.

"Làm sao có thể!"

Hai mắt Đỗ Thiên Thương trợn tròn, bên trong đều là vẻ không thể tin nổi, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía kiếm quang bay tới.

Chỉ thấy, Liễu Thành Tuyết ở trong trạng thái hoàn hảo không chút tổn hại!

Vào lúc này, Đỗ Thiên Thương đã không còn quan tâm đến thương thế trên người.

Hắn nhìn chằm chằm Liễu Thành Tuyết đứng ở Hưu Môn, gằn từng chữ:

"Làm sao ngươi phá giải được Ngũ Ma Phệ Thiên Trận?"

-----

Dịch: MB