Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Các hạ nói đùa với lão phu?"

Hai mắt Dương Khâu nhìn chòng chọc vào Lý Vân, giọng điệu không tốt.

Cho dù là ai biết mình bị chơi xỏ.

Tâm tình đều sẽ không quá tốt.

Chứ đừng nói là một người trong ma đạo như hắn, sở dĩ bây giờ không ra tay là vì trong lòng hắn có chút kiêng kỵ.

Lỡ như người trước mặt đây là một cao nhân thâm tàng bất lộ thì phải làm sao?

"Như thế nào?"

Lý Vân híp mắt, giọng điệu cũng không tốt: "Ngươi đang hoài nghi tính chân thật của Thiên Cơ Lâu? Những tin tức Lý mỗ nói cho ngươi đều là những tin thật!"

Cái gì cũng có thể nhịn.

Nhưng danh dự của Thiên Cơ Lâu thì không cho phép ai bôi nhọ.

Đây chính là công việc kiếm cơm của hắn, nếu như để người khác nghĩ Thiên Cơ Lâu bán tin tức giả, vậy thì còn làm ăn gì nữa?

"Ha ha!"

Dương Khâu giận quá hóa cười.

Tin tức thật hay giả, hắn không nghi ngờ.

Làm cho hắn đau gan chính là cảm giác mình bị đùa bỡn!

Dương Khâu lạnh giọng nói: "Nói như vậy, các hạ muốn đối địch với Cửu U Ma Tông?"

Hắn không nói đối địch với mình.

Lo lắng tên tuổi của mình không trấn áp được đối phương.

Nhưng Cửu U Ma Tông lại khác, dù sao cũng là đại tông ma đạo, nội tình thâm hậu, đứng vững mấy triệu năm, người bình thường không dám tùy tiện trêu chọc.

"Giao Liễu Thành Tuyết ra, lão phu có thể cho ngươi một con đường sống!"

Dương Khâu trầm giọng nói.

"Đáng tiếc."

Lý Vân lắc đầu, nói: "Thiên Cơ Các chỉ mua bán tin tức, không bán những thứ khác."

"Ngươi muốn chết sao!"

Dương Khâu lạnh giọng quát.

Hắn đưa một tay ra, nắm chặt hư không, nhưng hình ảnh trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, trong bàn tay chỉ có sự trống vắng.

"Chuyện gì thế này?"

Dương Khâu cau mày.

Hắn muốn lấy Thiên Ma Tán ra để giao thủ với đối phương một phen, thử xem lá bài chưa lật của đối phương, nhưng đúng lúc mình muốn xuất thủ thì mới thấy tu vi đã biến mất lúc nào không hay.

Không chỉ tu vi không còn.

Ngay cả binh khí giấu trong Tử Phủ cũng không dùng được.

Lúc này hắn giống như một người bình thường.

"Ngươi đã làm gì lão phu?"

Dương Khâu vô cùng kinh hãi.

Tu vi của mình biến mất lúc nào?

Vì sao một chút cảm giác cũng không có?

Nếu không phải muốn động thủ, từ đầu đến cuối hắn cũng không phát hiện, mình đã trở thành một người bình thường. Mà nếu người này muốn giết mình…

Nghĩ đến đây.

Trên người Dương Khâu chảy một lớp mồ hôi lạnh, không dám nghĩ tới.

Người này thật đáng sợ.

Đối phương chắc chắn không phải là Thánh Nhân, cũng không có khả năng là Thánh Nhân Vương. Hắn nhớ, dù là Chuẩn Đế cũng không làm được chuyện này. Chẳng lẽ là Đại Đế?

Hoặc là… Tiên nhân?

"Vừa rồi ngươi muốn động thủ?"

Lý Vân đứng dậy, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Trong mắt lóe ra một tia sáng kỳ dị.

Vào lúc này.

Toàn bộ Thiên Cơ Lâu dường như sống lại, áp lực vô biên vô tận từ trên trời giáng xuống người Dương Khâu. Bịch, đè hắn nằm trên đất.

Cả người như một chữ đại, ngã sấp trên mặt đất, không có sức phản kháng.

Lý Vân bước từng bước tới, vừa đi vừa nói: "Ngươi thật to gan, từ lúc Thiên Cơ Lâu thành lập đến nay, ngươi là người đầu tiên dám động thủ ở đây!"

Tuy Thiên Cơ Lâu mới thành lập chưa đến một ngày.

Nhưng Dương Khâu không biết chuyện này.

Nghe Lý Vân nói, hai mắt Dương Khâu tối sầm lại, thầm nghĩ trong lòng, xong rồi!

Lần này mình đã đá trúng tấm sắt!

Có trời mới biết lai lịch của Thiên Cơ Lâu khủng bố cỡ nào, mình lại muốn động thủ ở đây, không phải là treo cổ Lão Thọ Tinh à, chán sống rồi hả?

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu kinh khủng như vậy, chỉ bằng một chiêu đã có thể cho tu vi biến mất một cách im hơi lặng tiếng, thì không phải người mà Cửu U Ma Tông có thể trêu chọc.

"Mặc dù ngươi là Trưởng lão của Cửu U Ma Tông, nhưng ở trong Thiên Cơ Lâu cũng không được làm càn!"

Lý Vân đứng trước người Dương Khâu, từ trên cao nhìn xuống đối phương.

Ánh mắt của hắn quét qua, liếc mắt thấy bên trên ngón trỏ của Dương Khâu có một chiếc nhẫn có viên đá màu đen nhánh, nếu như không đoán sai thì đây là nhẫn trữ vật của Dương Khâu.

Vẻ mặt Lý Vân hơi động, muốn đưa tay xuống tháo nhẫn, nhưng sau đó dừng lại.

Hình như.

Ở thế giới Huyền Huyễn, bất cứ pháp bảo nào cũng đều sẽ nhận chủ, vậy nhẫn trữ vật này chắc chắn cũng nhận chủ, bây giờ lấy nó nhưng không mở được thì phải làm sao?

Tác dụng lớn nhất của Thiên Cơ Lâu, xét đến cùng vẫn là điều tra thiên cơ, bảo vệ hắn chỉ là tác dụng phụ, cơ bản không có chức năng gì nữa.

Không có khả năng giúp hắn mở nhẫn trữ vật của người khác.

Nếu như giết Dương Khâu…

Nhẫn sẽ không có chủ nữa, vậy có thể tự mở.

Nhưng danh tiếng của Thiên Cơ Lâu cũng không còn. Vì một vụ buôn bán mà mất hết những vụ giao dịch sau này, nghĩ thế nào cũng thấy lỗ vốn.

Trong nhất thời, Lý Vân rơi vào cảnh không biết lựa chọn thế nào.

"Tiền bối… Tiền bối!"

Dương Khâu hô lớn: "Là tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn, chuyện Đỗ Thiên Thương từ giờ bỏ qua, vãn bối không truy cứu nữa!"

Ngay lúc nãy, Dương Khâu lại cảm nhận được mối nguy cơ to lớn.

Đây đã là lần thứ hai.

Trong lòng Dương Khâu lạnh buốt, hắn biết vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu trước mặt này chỉ sợ đã muốn giết người!

Hiện tại mình không mở miệng, thì có chết cũng không biết chết như thế nào.

"Ừm…"

Lý Vân trầm ngâm.

Liễu Thành Tuyết là một khách hàng của hắn, tất nhiên phải chiếu cố một chút, nhưng vì Liễu Thành Tuyết mà buông tha kẻ coi tiền như rác trước mặt này, vẫn có chút thua thiệt.

"Tiền bối!"

Dương Khâu thấy vậy thì trong lòng vui vẻ, hình như lời vừa rồi của mình đã có hy vọng!

Hắn hô to lần thứ hai, cao giọng nói: "Ở đây tại hạ có pháp bảo Cửu Huyền Châu cấp Thiên Tượng, xem như chút tâm ý của vãn bối, xin tiền bối vui lòng nhận cho!"

Nói xong.

Từ trong không gian giới chỉ, Dương Khâu lấy ra một viên ngọc có chín màu, tỏa ánh sáng rực rỡ, đưa đến trước mặt Lý Vân.

Bảo vật cấp Thiên Tượng, không phải cải trắng ven đường.

Dương Khâu cũng chỉ có vài cái.

Cho đi một cái, trái tim hắn đều chảy máu.

Nhưng vì cái mạng nhỏ, chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.

Quan trọng hơn là, vừa rồi hắn còn như người bình thường, nhưng khi mở nhẫn trữ vật lại không chút trở ngại.

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là, tất cả mọi thứ của mình đều bị vị tiền bối này khống chế!

"Khụ.."

Lý Vân ho nhẹ một tiếng, không đổi sắc lấy Cửu Huyền Châu, trầm ngâm nói: "Lý mỗ không lừa gạt ngươi, hơn nữa nghiệp vụ chủ yếu của Thiên Cơ Lâu cũng là buôn bán tin tức…"

"Tiền bối đừng nói nữa, ta mua!"

Dương Khâu rất thức thời nói.

(YY)

-----

Dịch: MB