Hồn Đế Võ Thần (Dịch)

Chương 9. Dự tính của Tiêu Dật

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ở trong phòng, Tiêu Dật bôi chút Kim Sang Dược cho Y Y đang hôn mê, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Số đan dược này đã lấy từ chỗ Tam trưởng lão trước khi từ phòng nghị sự trở về.

Tiêu Dật thay đổi vẻ mặt vô lại trước đó, trở nên lạnh lùng, "Phải nhanh chóng tăng cao tu vi hơn, bằng không với sự âm hiểm của hai cha con Tiêu Nhược Hàn, sau này nhất định sẽ có càng nhiều âm mưu lần lượt kéo đến hơn nữa."

Thế giới này lấy võ vi tôn, chỉ cần có đầy đủ thực lực thì tất cả âm mưu đều bị nghiền nát dưới nắm tay.

Đối với chuyện Tiêu Nhược Hàn thuê sát thủ ám sát mình, từ đầu đến cuối hắn không hề nói cho Tam trưởng lão biết.

Thật sự là, chuyện này có nói ra cũng sẽ không có người tin.

Hơn nữa, Tiêu Nhược Hàn thâm độc ở chỗ để Dương Phục ra tay vào đúng buổi tối hôm nay.

Với trí thông minh và kinh nghiệm lăn lộn trong giới xã hội đen ở địa cầu năm đó của mình, Tiêu Dật đã quá rõ những chuyện xấu xa này, có lẽ hắn đã đoán được âm mưu của hai cha con Tiêu Nhược Hàn.

Nếu khi đó Tiêu Dật bị Dương Phục ám sát thành công, chuyện này truyền ra thì cha con Tiêu Nhược Hàn cũng có thể lập tức thoát khỏi hiềm nghi.

Dù sao thì trong hội nghị hôm nay, bọn họ cũng đang thương lượng hủy bỏ chức thiếu gia chủ của mình, rõ ràng là đang nhắm vào mình.

Nếu lúc này mình bị ám sát, bọn chúng là kẻ hiềm nghi lớn nhất.

Như vậy, đến lúc đó, tất cả trưởng lão và chấp sự đều sẽ cho rằng, cha con Tiêu Nhược Hàn tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như thế, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó.

Rõ ràng là có hiềm nghi lớn nhất, còn có thể làm ra chuyện như thế này sao, hiển nhiên là không.

Tiêu Nhược Hàn đã nắm thóp được lối suy nghĩ thường tình của con người nên mới cố ý để Dương Phục tới ám sát mình vào tối hôm nay.

Đây cũng là nguyên do vì sao Tiêu Dật không nói ra sự việc đêm nay bị ám sát ở phòng hội nghị, vì có nói ra cũng vô dụng mà thôi.

Một điểm nữa, cha con Tiêu Nhược Hàn dồn ép mình chọn lựa 'vị trí thiếu gia chủ' và 'suất tu luyện' cũng chính là âm mưu lớn nhất.

Bình thường thì danh nghĩa vị trí thiếu gia chủ của mình, căn bản không có bất cứ quyền lợi gì đáng nói, còn thua kém cả 'suất tu luyện' có thể làm mình tiến vào Tử Vân Động tu luyện, tăng cao tu vi.

Nhưng kỳ thật, một khi mình từ bỏ vị trí thiếu gia chủ. Không còn thân 'da cọp' này nữa thì chắc chắn trong vòng nửa tháng hai cha con Tiêu Nhược Hàn kia sẽ tìm ra hàng trăm cách không căn cứ để loại trừ 'suất tu luyện' của mình.

Âm mưu này, một cái nối tiếp một cái, khó lòng mà đề phòng được.

Đương nhiên, cha con Tiêu Nhược Hàn giỏi tính toán.

Có thể Tiêu Dật đã ngay lập tức nhìn ra âm mưu của bọn hắn, vì thế đêm nay mới liều chết không nhượng bộ, còn chơi xấu bám chặt lấy tộc quy.

"Hai tên hiểm độc này, cứ không ngừng bày mưu tính kế trên đầu ông đây. Tốt, rất tốt, hãy chờ đó, chờ khi tu vi ta tăng lên rồi, những món nợ này, ông đây sẽ tính sổ từng cái một với bọn ngươi. "Ánh mắt Tiêu Dật trở nên lạnh lùng và đầy sát khí.

Mỗi khi Tiêu Dật lộ ra ánh mắt này thì chứng tỏ hắn đã đặt dấu ấn nhất định phải giết chết 'mục tiêu' cho bằng được.

Lúc này, Tiêu Dật từ trong lòng lấy túi càn khôn của Dương Phục ra.

Bên trong có một mớ đồ vật lộn xộn, độc dược, quần áo đi đêm, vũ khí, thức ăn…

Ngoại trừ những thứ đó, còn có mấy trăm lạng bạc, hai mươi viên Tôi Thể Đan, một viên Hậu Thiên Đan.

"Tên này đúng là béo bở. "Tiêu Dật thỏa mãn gật gật đầu.

Hậu Thiên Đan, chính là đan dược nhị phẩm, chỉ có luyện dược sư nhị phẩm trở lên mới có thể luyện được, rất quý giá.

Cũng giống như Tôi Thể Đan vậy, loại đan dược này có thể khiến cho võ giả tăng tốc độ tu luyện.

Có điều Tôi Thể Đan dành cho võ giả cấp bậc Phàm Cảnh, Hậu Thiên Đan dành cho võ giả cấp bậc Hậu Thiên Cảnh sử dụng, dược lực của hai thứ khác nhau một trời một vực.

Không cần suy nghĩ nhiều, Tiêu Dật lập nuốt viên Tôi Thể Đan, lập tức dành thời gian tu luyện.

Dưới sự hấp thu của võ hồn màu tím Băng Loan Kiếm, dược lực tinh thuần của Tôi Thể Đan trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể, biến thành chân khí, một phần tôi luyện cơ thế, một phần hấp thu vào đan điền.

Trong cấp bậc Phàm Cảnh, ngoại trừ luyện thể, còn phải tôi luyện đan điền.

Khi võ giả đạt được Phàm Cảnh bậc chín, nếu muốn đột phá lên Hậu Thiên Cảnh thì nhất định phải ngưng kết khí đan.

Cái gọi là khí đan, chính là dùng chân khí tôi luyện đan điền, khiến cho đan điền ngày càng ngưng thực kiên cố hơn, cuối cùng sinh ra khí đan.

Khí đan ngưng tụ thì Hậu Thiên thành.

Một phút sau, mười viên Tôi Thể Đan đã được hấp thu hoàn toàn. Cảnh giới từ Phàm Cảnh bậc hai đột phá lên Phàm Cảnh bậc ba.

Phàm Cảnh bật một khi đột phá đến bậc hai, chỉ cần ba viên Tôi Thể Đan.

Bây giờ đột phá đến bậc ba, lại cần tới mười viên.

"Quả thật, tu luyện võ đạo sẽ càng ngày càng khó, chân khí cần để đột phá cũng ngày càng khổng lồ." Tiêu Dật tự lẩm bẩm.

Nay đã hấp thu hết mười viên Tôi Thể Đan còn lại, chân khí trong cơ thể đã nồng đậm hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ chưa có đột phá.

Võ giả bình thường khác nếu muốn hấp thu xong hai mươi viên Tôi Thể Đan thì cần ít nhất mười ngày mười đêm. Nếu tính cả thời gian nghỉ ngơi, muốn hấp thu hoàn toàn thì hai mươi ngày cũng chưa chắc xong được.

Hơn nữa, sức chịu đựng của cơ thể võ giả cấp bậc Phàm Cảnh có hạn, võ hồn cũng không có cách nào khống chế thời gian hấp thu, có khi phải kéo dài đến mấy tháng.

Mà Tiêu Dật có võ hồn Băng Loan Kiếm hỗ trợ, có thể xem nhẹ những hạn chế đó.

"Kế tiếp, nên thử xem hiệu quả của Hậu Thiên Đan." Tiêu Dật lấy ra một viên đan dược cuối cùng.

Hậu Thiên Đan là đan dược mà chỉ có võ giả Hậu Thiên cảnh mới có thể dùng được.

Đan dược vào bụng, năm phút sau thì dược lực mới được hấp thu xong. Dược lực của một viên Hậu Thiên Đan thế mà còn mạnh mẽ hơn mười viên Tôi Thể Đan cộng lại.

Cảnh giới đột phá đến Phàm Cảnh bậc bốn.

"Dựa vào Hình Ý Ngũ Tuyệt, Phàm Cảnh bậc năm của mình có thể đánh bại võ giả Phàm Cảnh bậc sáu." Tiêu Dật thầm nghĩ ngợi.

Nếu nửa tháng sau phải tham gia trận đấu võ của gia tộc, cộng thêm giao hẹn với Tiêu Nhược Hàn, hắn đương nhiên phải suy xét chuyện này.

"Có điều, tu luyện võ đạo cấp bậc càng cao thì một khi đột phá lại càng khó. Nếu như chỉ đơn thuần hấp thu linh khí trời đất, muốn đột phá đến Phàm Cảnh bậc năm thì chỉ sợ phải tốn ít nhất là nửa tháng."

Nửa tháng đột phá đến Phàm Cảnh bậc năm, này là nhờ Tiêu Dật có được võ hồn màu tím. Nếu là cấp bậc võ hồn màu cam, cấp bậc võ hồn màu vàng thì một năm cũng chưa chắc đột phá được.

Nếu có được đan dược nhiều hơn thì tốt rồi.

Dựa vào sức mạnh của võ hồn Băng Loan Kiếm, tu vi của mình nhất định sẽ tiến bộ thần tốc.

"Đan dược, đan dược. Nếu mình trở thành luyện dược sư, tự mình luyện dược thì sẽ có đan dược liên tục không dứt." Tiêu Dật hai mắt tỏa sáng.

Tự mình làm chủ, cơm áo đủ đầy.

Có điều, yêu cầu trở thành luyện dược sư rất khắt khe. Trong một trăm võ giả cũng không nhất định có một người có tư chất trở thành luyện dược sư.

"Không quản như thế nào, dù sao cũng phải thử một chút." Tiêu Dật đã muốn thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, hắn sẽ quyết tâm làm thử.

Hôm sau, trời vẫn còn tờ mờ sáng thì Tiêu Dật đã tỉnh giấc, liền đi thẳng đến Luyện Dược Đường của gia tộc.

Luyện Dược Đường là một trong những nơi quan trọng nhất của Tiêu gia.

Bên trong có rất nhiều dược liệu quý, còn có rất nhiều đan dược.

Mỗi tháng, con cháu gia tộc đều sẽ tới đây lĩnh đan dược của mình.

Vừa bước vào Luyện Dược Đường, mùi thuốc nồng nặc liền phả vào mặt.

Tiêu Dật nhìn thấy ở sát rìa chính đường có một vị trung niên đang tra cứu thư tịch.

Nhìn sang bốn phía, có vài chục dược đồng đang bận rộn sắp xếp, vận chuyển dược liệu.

Ngay giữa phòng có hai vị luyện dược sư nhất phẩm chăm chú luyện đan dược.

Tiêu gia với tư cách là một trong ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành, tộc nhân đông đảo, nên cần rất nhiều Tôi Thể Đan. Tất nhiên, Tiêu gia cũng sẽ bán đan dược, đó là một trong những nguồn thu nhập của gia tộc.

Toàn bộ Tiêu gia cũng chỉ có năm vị luyện dược sư, một vị tam phẩm, bốn vị nhất phẩm.

"Hử?" Vị trung niên ở bên cạnh chính đường ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, nhận ra Tiêu Dật, cau mày nói: "Tiêu Dật, hôm nay còn chưa tới ngày phát đan dược, ngươi tới đây làm gì?"

Người trung niên này là một vị chấp sự của Tiêu gia, đồng thời cũng là một vị luyện dược sư nhất phẩm, chưởng quản Luyện Dược Đường, tên là Tiêu Bách Luyện.

Tiêu Bách Luyện thầm nghi hoặc, không chỉ ngày hôm nay không phải ngày phát đan dược, mà đan dược của Tiêu Dật dạo gần đây không phải đều là Tam trưởng lão nhận thay hay sao?

"Bách Luyện chấp sự, ta muốn tới lấy Luyện Dược Lục." Tiêu Dật nói.

Luyện Dược Lục là sổ ghi chép trụ cột của luyện dược sư. Tuy chỉ hướng dẫn kiến thức trụ cột về điều chế đan dược nhưng rất quý hiếm. Ít nhất thì trong Tử Vân Thành chỉ có ba gia tộc lớn có được.

Tiêu gia ủng hộ tất cả tộc nhân thử trở thành luyện dược sư, tất cả con cháu đều có thể tùy ý lấy sách tham khảo.

"Luyện Dược Lục?" Tiêu Bách Luyện ngẩn người, hỏi, "Ngươi cần thứ đó để làm gì? Đừng nói với ta là ngươi muốn trở thành luyện dược sư nhé?"

Tiêu Bách Luyện nói xong thì chính mình cũng cảm thấy buồn cười.

"Không được à?" Tiêu Dật hỏi ngược lại.

"Dĩ nhiên là được." Tiêu Bách Luyện gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách, bìa sách có ba chữ to 'Luyện Dược Lục', đưa cho Tiêu Dật.

"Ta muốn lấy về từ từ xem, được không?" Tiêu Dật biết quyển Luyện Dược Lục này rất quý giá, nên do dự hỏi.

"Không thành vấn đề." Tiêu Bách Luyện nhún vai, nói, "Dù sao thì toàn bộ Tiêu gia, tất cả mọi người đều đã xem qua quyển sách này, nhưng gần như chẳng có ai đạt yêu cầu trở thành luyện dược sư. Để ở chỗ ta cũng vô ích, ngươi mang về đi."

"Có điều ngươi nhớ kỹ, không được làm hỏng thư tịch, xem xong phải mang trả. Nhớ cho kỹ, nếu như Luyện Dược Lục có bị tổn hại gì, cho dù có Tam trưởng lão che chở, ta cũng sẽ đánh nát cái mông của ngươi."

"Biết rồi." Tiêu Dật bĩu môi.

Không lâu sau khi Tiêu Dật đi khỏi, một ông lão có mái tóc hoa râm thong thả bước vào Luyện Dược Đường.

Nháy mắt ông lão xuất hiện, tất cả dược đồng và luyện dược sư, bao gồm cả Tiêu Bách Luyện đều đứng dậy, cung kính hành lễ: "Đại trưởng lão."

Đúng vậy, ông lão này chính là luyện dược sư tam phẩm duy nhất của Tiêu gia, Tiêu Ly Hỏa.

Luyện dược sư cao cấp nhất ở Tử Vân Thành, cũng là người có uy danh cao nhất ở Tiêu gia.

Tiêu Ly Hỏa xua tay, nói, "Không cần đa lễ, các người đi làm việc của mình đi."

Dứt lời, Tiêu Ly Hỏa đi tới trước mặt Tiêu Bách Luyện.

"Bách Luyện, Hậu Thiên Đan đã luyện thành chưa?" Tiêu Ly Hỏa hỏi.

Tiêu Bách Luyện đỏ bừng mặt rồi lắc đầu nói: "Vẫn chưa."

Nếu có thể luyện thành Hậu Thiên Đan, tức là cấp bậc của luyện dược sư đó đã đạt tới nhị phẩm.

"Aii." Tiêu Ly Hỏa thở dài, nói: "Luyện dược sư nhị phẩm của Tiêu gia đã bị gián đoạn quá lâu rồi, ngươi là người có khả năng trở thành luyện dược sư nhị phẩm nhất, thế mà ngay cả ngươi cũng chậm trễ không thể luyện thành Hậu Thiên Đan."

"Đại trưởng lão dạy rất đúng." Tiêu Bách Luyện hổ thẹn cúi đầu.

"Không phải ta đang dạy bảo ngươi." Tiêu Ly Hỏa thản nhiên lắc đầu, nói: "Đáng tiếc, nếu như năm đó gia chủ không rời đi thì tốt rồi."

"Năm đó hắn đã là luyện dược sư nhị phẩm, nếu như bây giờ vẫn còn ở Tiêu gia thì chắc chắn đã trở thành luyện dược sư tam phẩm rồi, ta cũng không phải phiền lòng cho tương lai của Tiêu gia nữa." Tiêu Ly Hỏa ngậm ngùi than thở.

Tiêu Ly Hỏa đã lớn tuổi rồi, nhưng toàn bộ Hậu Thiên Đan ở trong gia tộc đều do một mình ông luyện chế. Nếu vài năm nữa ông buông tay quy thiên, Tiêu gia có thể sẽ gặp rắc rối.

"Mà thôi, cứ cố hết sức mình, nghe theo mệnh trời là được rồi." Tiêu Ly Hỏa tiều tụy uể oải nói: "Bách Luyện, hôm nay Luyện Dược Đường có xảy ra chuyện gì không?"

"Không có." Tiêu Bách Luyện đáp, "Mọi việc vẫn bình thường, không hề xuất hiện tình huống lò luyện bị hủy hay luyện dược thất bại."

"Vậy thì tốt rồi." Tiêu Ly Hỏa gật đầu.

"Ah, à đúng rồi." Tiêu Bách Luyện đột nhiên nói thêm: "Lúc nãy Tiên Dật đã tới lấy Luyện Dược Lục."

"Tiêu Dật? Còn lấy Luyện Dược Lục?" Tiêu Ly Hỏa có chút kinh ngạc.

[hết 9]