Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tiêu gia, ở trong phòng.

Tiêu Dật ngồi trên chiếu, sau khi đã cất kỹ lò luyện dược mạ vàng và các nguyên liệu, chuẩn bị luyện đan dược.

Sau khi rời khỏi tiệm dược liệu, Tiêu Dật không trở về Tiêu gia ngay mà đi tìm tiệm dược liệu nhỏ hơn, tìm mua các loại dược liệu phụ khác dùng luyện chế Tôi Thể Đan.

Giá cả của những loại dược liệu phụ này cũng không đắt, chỉ gần mười lượng.

Tiêu Dật không biết vì sao tên tiểu nhị của tiệm dược liệu kia lại giảm giá cho mình, hơn nữa lại đến ba mươi phần trăm, với cái giá này thì tiệm dược liệu không có lời, thậm chí còn lỗ một ít.

Nhưng, không quản là bọn họ có ý tốt hay ý xấu, trước khi mình có đủ thực lực để tự bảo vệ mình, có lẽ không nên quay lại tiệm dược liệu này.

Tiêu Dật vẫn luôn thận trọng.

Trở lại vấn đề, luyện đan dược là môn học cực kỳ huyền bí, mặc dù nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ nhưng quá trình luyện chế mới là quan trọng nhất.

Việc luyện đan dược có tồn tại vấn đề xác xuất thành công, như Tôi Thể Đan, xác xuất thành công của một ít luyện dược sư nhất phẩm còn chưa đến năm phần mười.

Cho dù là các vị luyện dược sư nhất phẩm có kinh nghiệm phong phú của Tiêu gia thì xác xuất thành công cũng chỉ đạt trên dưới tám phần mười.

E rằng cũng chỉ có vị luyện dược sư tam phẩm là Đại trưởng lão Tiêu Ly Hỏa, mới có xác xuất thành công tuyệt đối khi luyện được đan dược nhất phẩm mà thôi.

Trong quá trình luyện chế đan dược thì vấn đề khống chế lửa, trình tự bỏ dược liệu, thời gian bỏ vào đều có yêu cầu rất cao.

Nếu độ lửa không đúng, thời gian bị chênh lệch dù chỉ vài giây, rất có khả năng đan dược sẽ bị hỏng.

Nếu trình tự cho dược liệu vào bị sai có khả năng sẽ luyện chế thành một loại đan dược khác.

Tổ hợp trình tự khác nhau của các loại tài liệu sẽ có được loại công hiệu khác nhau.

Cho nên, mặc dù luyện dược sư có được đan phương thì vẫn phải nghiên cứu thấu đáo, mới không làm lãng phí dược liệu trong quá trình luyện đan dược.

Dù sao thì dược liệu cũng rất đắt đỏ.

Tiêu Dật đem những kiến thức đã ghi nhớ trước đó chắt lọc lại thêm lần nữa, đánh liều một phen, bắt đầu luyện đan dược.

Một tia lửa đột nhiên phựt lên từ lòng bàn tay hắn.

Nhờ năng lực của võ hồn Khống Hỏa Thú, hắn truyền ngọn lửa vào trong lò luyện dược mạ vàng.

Chờ lò luyện dược mạ vàng đã được đốt nóng hoàn toàn thì điều chỉnh độ lửa cần thiết, ngay lập tức đưa dược liệu đầu tiên là vô tâm đằng vào lò.

Ngọn lửa bùng cháy bên dưới lò, vô tâm đằng dần dần tan ra biến thành một loại chất lỏng màu xanh biếc.

Tiếp đến là bát diệp hoa.

… .

Tiêu Dật dè dặt cho từng loại dược liệu vào lò luyện.

Khoảng nửa giờ sau, Tiêu Dật thu lửa về.

Lúc này, từ trong lò luyện đan mạ vàng tỏa ra mùi đan dược tỏa ngào ngạt xộc vào trong mũi làm người ta cảm thấy rất sảng khoái.

Mở đỉnh lò, bốn viên Tôi Thể Đan hoàn mỹ xuất hiện trước mắt.

Một phần dược liệu, có thể luyện chế ra bốn viên Tôi Thể Đan.

"Lần đầu tiên đã thành công." Tiêu Dật mừng rỡ.

Lần đầu tiên luyện chế thuốc mà đã thành công, điều mà ngay cả người được vinh danh là thiên tài luyện dược sư Tiêu Ly Hỏa vào năm đó cũng không làm được!

Tiêu Dật làm được cũng là nhờ vào năng lực của Băng Loan Kiếm.

Một luyện dược sư phải từ từ tích lũy kinh nghiệm, năm lần bảy lượt nếm mùi thất bại, cuối cùng mới có thể thành thạo thuần thục, dễ dàng như điều khiển ngón tay thì mới luyện thành công đan dược.

Với Tiêu Dật thì lại khác, năng lực Băng Loan Kiếm đã truyền thụ thấu đáo trọn vẹn kiến thức điều chế đan dược của thế giới này vào trong đầu hắn, làm kỹ thuật luyện chế thuốc của hắn hoàn mỹ như sách giáo khoa vậy.

Ngắm nghía bốn viên Tôi Thể Đan hoàn hảo, Tiêu Dật không nén nổi xúc động, tay nghề luyện dược sư này giống như một cỗ máy in tiền vậy.

Mỗi phần dược liệu, giá cả cũng chỉ hơn mười lượng. Nhưng khi luyện thành Tôi Thể Đan thì một viên có thể bán năm mươi lượng, bốn viên là hai trăm lượng, kiếm lời gấp vài lần.

Hai trăm lượng trông có vẻ cũng không nhiều gì mấy, nhưng số ngân lượng này đủ cho một gia đình bình thường dùng trong mấy năm.

Hơn nữa, đây vẫn chỉ là đan dược nhất phẩm cấp thấp nhất. Như vậy, nhị phẩm, tam phẩm, thậm chí những đan dược phẩm chất càng cao hơn, giá cả không biết còn cao tới mức nào.

Tiêu Dật cất bốn viên Tôi Thể Đan đi, không dùng ngay.

Võ giả sử dụng đan dược, tuy rằng có thể nâng cao tu vi và tốc độ tu luyện, nhưng phải sử dụng có giới hạn.

Suy cho cùng, Tôi Thể Đan ngoài công dụng chính thì vẫn còn chứa nhiều tạp chất.

Những tạp chất này sẽ làm đan điền bị tắc nghẽn. Nếu sau đó có dùng nhiều Tôi Thể Đan hơn nữa cũng sẽ không có hiệu quả gì.

Tiêu gia một tháng chỉ phát ba viên Tôi Thể Đan cho con cháu trong gia tộc là bởi vì, thông thường thì võ hồn cấp bậc màu cam, một tháng chỉ được dùng nhiều nhất ba viên.

Võ giả phải đẩy những tạp chất này ra khỏi cơ thể hoàn toàn, mới có thể tiếp tục dùng Tôi Thể Đan.

Với Tiêu Dật, võ hồn Băng Loan Kiếm của hắn có tốc hấp thu đan dược cực nhanh, tạp chất trong Tôi Thể Đan thậm chí còn chưa thể hoàn toàn tắc nghẽn đan điền của hắn thì công hiệu của đan dược đã hoàn toàn bị hấp thu và chuyển hóa làm chân khí.

Điều này giúp hắn hấp thu một lèo hơn mười viên Tôi Thể Đan trong một khoảng thời gian ngắn.

Tuy nhiên, hiện tại những tạp chất vẫn còn tồn đọng trong cơ thể hắn. Trước khi đẩy hết những tạp chất này ra khỏi cơ thể, nếu hắn tiếp tục dùng Tôi Thể Đan thì cũng vô ích mà thôi.

Nếu Tôi Thể Đan tạm thời không thể sử dụng, đương nhiên hắn sẽ không tiếp tục luyện chế, chuyển sang luyện Cửu Chuyển Luyện Thể Đan.

Dựa vào những kiến thức đã ghi nhớ, Cửu Chuyển Luyện Thể Đan này là đan dược mà Băng Loan Kiếm chuyển hóa ra, công hiệu vượt xa Tôi Thể Đan. Loại đan dược này hoàn toàn do dược lực tinh thuần tạo thành, hoàn toàn không có tạp chất.

Võ giả sử dụng sẽ không có hạn chế.

Ban nãy luyện chế Tôi Thể Đan chẳng qua chỉ là rèn luyện kỹ năng, bây giờ luyện Cửu Chuyển Luyện Thể Đan mới là mục đích chính.

Luyện Cửu Chuyển Luyện Thể Đan, tương tự cũng dùng vô tâm đằng và các dược liệu khác, chẳng qua thêm một vị linh tham mà thôi.

Dĩ nhiên, trình tự bỏ các loại dược liệu vào và thời gian bỏ vào cũng khác nhau.

Không để lãng phí thời gian, Tiêu Dật lập tức bắt đầu luyện chế.

….

Lại cũng lần lượt làm từng bước một, cẩn thận từng ly từng tí, từng phút từng giây.

Nửa giờ sau, bên trong lò luyện dược mạ vàng xuất hiện bốn viên đan dược màu trắng thuần khiết.

Nếu như hương thơm của Tôi Thể Đan làm người ta sảng khoái thì mùi thơm của Cửu Chuyển Luyện Thể Đan làm cho toàn thân cực kỳ thông suốt, không gì sánh được.

Vô số lỗ chân lông trên cơ thể giống như trong nháy mắt nở ra, tham lam hấp thu mùi hương kia.

Mỗi khi làn hương tiến vào trong thân thể, cả người thoáng chốc tràn đầy sinh lực. Số thể lực tiêu hao khi luyện đan khi nãy đã hoàn toàn hồi phục trong phút chốc, cảm giác mệt mỏi thoáng cái đã tan biến.

Cho dù chưa dùng đan dược nhưng Tiêu Dật cũng đã biết công hiệu của bốn viên Cửu Chuyển Luyện Thể Đan này tuyệt đối không tầm thường.

Lòng bàn tay lại phừng lên tia lửa, Tiêu Dật lại bắt đầu luyện đan thêm lần nữa.

Những ánh sao lấp lánh cùng vầng trăng đã ló dạng trên bầu trời, màn đêm dần buông, Tiêu Dật mới kết thúc công việc luyện chế.

Tất cả dược liệu gần như đã dùng hết, tổng cộng luyện được hai mươi viên Cửu Chuyển Luyện Thể Đan.

Một ít dược liệu còn lại, Tiêu Dật tiện thể luyện ra một ít Cường Thân Đan và Dưỡng Khí Đan.

"Cực khổ cả ngày rồi, đến lúc thưởng thức thành quả lao động." Tiêu Dật mỉm cười hài lòng, dâng trào một cảm giác gì đó thật vui sướng và mỹ mãn.

Thuận tay thẩy một viên Cửu Chuyển Luyện Thể Đan vào miệng, chỉ trong giây lát đã hóa thành dược lực tinh thuần đi sâu vào trong cơ thể.

Dược lực không có chút tạp chất nào, tựa như dòng suốt thông suốt chạy thẳng đan điền.

Sau khi đan điền hấp thu thì chuyển hóa thành chân khí.

Chân khí càng lúc càng nồng đậm, là biểu hiện tu vi bản thân càng lúc càng cao.

Cùng lúc đó, cơ thể được tôi luyện trở nên mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, so với thể xác yếu ớt trước đây thì nay đã mạnh mẽ hơn bội phần.

Nếu như sử dụng Hình Ý Ngũ Tuyệt lúc này, cũng sẽ không xuất hiện tình huống cơ thể không thể chống đỡ nổi.

Nói về tác dụng và hiệu quả, Cửu Chuyển Luyện Thể Đan so với Tôi Thể Đan mạnh hơn gấp nhiều lần.

Không chút do dự, Tiêu Dật lập tức đem mười chín viên Cửu Chuyển Luyện Thể Đan còn lại ra nuốt hết từng viên.

Từng viên đan dược vào bụng, từng luồng dược lực tinh thuần được hấp thu, đan điền dần dần căng phồng, mỗi lúc mỗi rắn chắc, cơ thể càng lúc càng mạnh hơn.

Cứ như vậy cho đến viên thứ mười lăm đã nuốt xong, tu vi của Tiêu Dật hoàn toàn đột phá đến Phàm Cảnh bậc năm.

Còn lại bốn viên, nó có thể làm tu vi của hắn tinh tiến thêm mấy phần, nhưng không thể giúp hắn đột phá thêm nữa.

Điều đáng nói là, quả nhiên võ giả tu luyện đến giai đoạn càng về cuối thì lại càng gặp nhiều trở ngại.

Với  công hiệu của Cửu Chuyển Luyện Thể Đan, Tiêu Dật từ Phàm Cảnh bậc bốn tiến lên Phàm Cảnh bậc năm, đã dùng hết mười lăm viên đan dược, nếu đổi lại là Tôi Thể Đan thông thường, số lượng đan dược cần phải sử dụng chắn chắn sẽ nhiều hơn rất nhiều.

Hơn nữa Tôi Thể Đan có nhiều tạp chất, không thể sử dụng liên tục. Cũng khó trách trong số con cháu tiêu gia lại có rất nhiều người bị kẹt lại ở Phàm Cảnh bậc bốn mà không thể đột phá.

Con cháu Tiêu gia có thực lực Phàm Cảnh bậc năm trở lên chưa đầy hai mươi người, Phàm Cảnh bậc sáu trở lên thì không được mười người.

"Răng rắc." Tiêu Dật xoa bóp nắm tay, phát ra một hồi thanh âm răng rắc.

Rõ ràng có thể cảm nhận được, cơ thể mình lúc này đã sở hữu uy lực bùng nổ.

"Mặc dù chỉ là Phàm Cảnh bậc năm nhưng cộng thêm Hình Ý Ngũ Tuyệt của mình thì đã đủ để dễ dàng ứng phó cuộc tỷ võ của gia tộc vào nửa tháng sau." Tiêu Dật nở nụ cười, từ sau khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn có thể thả lỏng một chút.

"Trong nửa tháng này mình cần phải chăm chỉ tu luyện, hi vọng nửa tháng sau có thể đột phá đến Phàm Cảnh bậc sáu, đến lúc đó, mình có thể xử đẹp tên Tiêu Nhược Hàn kia." Trong mắt Tiêu Dật lóe lên một tia sát ý.

….

"Ưm…" Bỗng nhiên, trên chiếc giường bên cạnh phát ra âm thanh líu ríu yếu ớt.

Y Y hôn mê suốt một ngày một đêm rốt cuộc cũng tỉnh lại.

"Thiếu… Thiếu gia." Y Y nhận ra mình đang ngủ trên giường của Tiêu Dật, cảm thấy có chút lo lắng, mất tự nhiên, cựa quậy một cách yếu ớt muốn đứng dậy.

"Nằm xuống đi." Tiêu Dật đỡ cô nằm xuống giường.

"Thiếu gia, Y Y là hạ nhân, sẽ làm bẩn giường của ngài." Y Y lộ vẻ bất an.

"Bảo ngươi ngủ thì cứ ngủ đi, tối qua ta cũng trải chăn đệm nằm ngủ dưới đất rồi, cũng chả sợ ngủ thêm đêm nay." Tiêu Dật thản nhiên nói.

"Ơ, đã tối rồi sao? Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Một ngày một đêm."

"Một ngày một đêm?"

Y Y mở to mắt, vô cùng kinh ngạc, nói: "Vậy chẳng phải thiếu gia đói bụng lắm rồi sao, ta lập tức chuẩn bị cơm tối cho ngài ngay."

Y Y vội vàng muốn đi làm cơm.

"Không cần đâu, ta đã ăn rồi." Tiêu Dật ấn Y Y xuống giường.

"Ăn rồi sao? Thiếu gia, ngài biết làm cơm sao? Là Tam trưởng lão chuẩn bị cho ngài phải không?" Y Y kinh ngạc, liền sau đó chợt hoảng hốt.

Trong lòng cô, Tiêu Dật thiếu gia gần như là kẻ không có tay không có chân, áo đưa tới tận tay, cơm đưa tới tận mồm. Đừng nói đến việc tự lo cho mình, nếu như cô không nấu cơm cho hắn ăn, hắn bị chết đói cũng không biết chừng.

Tiêu Dật nhìn biểu cảm của Y Y, đoán biết được suy nghĩ của cô nàng, liền xụ mặt. Một tay ấn cô xuống giường, giúp cô đắp kín chăn rồi mới quát lớn: "Câm miệng, nhắm mắt, ngủ."

[hết 12]