Hồn Đế Võ Thần (Dịch)

Chương 11. Lò luyện dược mạ vàng

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Hửm?" Tiêu Dật tinh mắt nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở phía trước.

"Ha ha." Tiêu Dật cười lạnh, bước nhanh tới.

"Còn không chịu giao tiền và Tôi Thể Đan ra, có tin bọn ta đánh gãy chân của ngươi không?"

Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch đang hành hung một đứa con cháu trong gia tộc, tay đấm chân đá hòng vơ vét cướp bóc đồ của người nọ.

"Không được, số Tôi Thể Đan này ta phải giữ lại cho anh trai gia tăng thực lực, nửa tháng sau anh trai ta phải tham gia cuộc tỷ võ của gia tộc."

Đứa nhỏ đó chừng mười một tuổi, chỉ có tu vi Phàm Cảnh bậc hai, nào phải là đối thủ của Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch. Lúc này đã bị đánh sưng húp mặt mũi nhưng vẫn kiên quyết không chịu giao ra Tôi Thể Đan và ngân lượng.

"Ngươi đã không muốn dễ chịu, vậy thì không thể trách bọn ta rồi." Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch liếc mắt nhìn nhau, cười gằn một tiếng, cùng lúc xúc tiến sức mạnh võ hồn, xem ra đã hạ quyết tâm cướp đồ cho bằng được.

Hai người Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch vẫn luôn bắt nạt đám con cháu có thực lực yếu kém hơn mình, cướp giật tài nguyên tu luyện của bọn họ.

Cố tình hai tên đó còn được Tiêu Nhược Hàn bao che, vì thế ngay cả con cháu có tuổi đời có lớn hơn hay thực lực có mạnh hơn chúng cũng không có cách nào trả thù.

"Oái." Tiêu Kiệt đang định dùng Dây Leo Lửa trói đứa nhỏ kia lại, đột nhiên hắn cảm thấy phía sau lưng đau nhói, đau đớn thét lên.

"Kẻ nào không biết sống chết dám quản chuyện của bổn thiếu gia đấy hả..." Tiêu Kiệt tức giận quay đầu lại, quát lớn.

Thế nhưng khi hắn nhìn thấy người ở phía sau thì liền câm nín không nói nên lời.

"Ngươi nói ai không biết sống chết hả?" Tiêu Dật ném ánh nhìn lạnh lùng về phía Tiêu Kiệt.

"Tiêu… Tiêu Dật…" Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch cùng lúc vô thức rùng mình.

"Còn đứng ngớ ra đó hả, đi mau." Tiêu Dật nhìn sang rồi nói với đứa nhỏ mặt mũi sưng vù kia.

"À." Đứa nhỏ ngẩn người, sau đó liền hiểu ý Tiêu Dật, ngay lập tức mừng rỡ, "Cảm ơn Tiêu Dật thiếu gia", dứt lời thì giữ chặt Tôi Thể Đan và ngân lượng giấu trong ngực áo, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch không cam lòng liếc mắt nhìn đứa nhỏ chạy đi mất mà không dám đuổi theo.

"Nhìn cái gì?" Tiêu Dật quát lớn, "Ông đây bảo các người chuẩn bị ngân lượng, đã có chưa?"

"Cái đó…" Tiêu Kiệt ấp úng.

"Bọn ta đang xoay sở kiếm tiền đây này." Tiêu Thạch cười giả tạo nói quanh co, thực ra hằn không có ý định trả tiền, mà chỉ ngụy biện cho qua chuyện mà thôi.

"Nếu các ngươi đã không muốn dễ chịu, vậy đừng nên trách ta." Tiêu Dật đáp trả nguyên văn câu nói của bọn họ khi nãy.

'Rắc rắc' hai tiếng, Tiêu Dật dùng một tay vặn lệch khớp vai của hai tên này.

Với tu vi Phàm Cảnh bậc bốn của hắn hiện giờ, phối hợp với Báo hình, Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch không có bất cứ cơ hội nào để phản đòn.

"Ôi." Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch rên rỉ kêu đau, một tay đỡ lấy cánh tay bị trật khớp.

"Tiểu phế vật, ngươi muốn làm gì?" Tiêu Kiệt đau đớn hét lớn.

"Còn dám mạnh miệng?" Tiêu Dật giáng cho hắn một cái tát, rồi bắt đầu nện cho chúng một trận no đòn.

Hai tên bị đánh bò càng trên mặt đất, nhưng vẫn mạnh miệng cãi bướng: "Hừ, tiểu phế vật, đánh nữa đi, ngươi có gan thì tiếp tục đánh ta nữa đi, ta không tin ngươi có gan dám đánh chết bọn ta ở trước mặt mọi người."

Tiêu Thạch cũng dọa dẫm: "Tiểu phế vật, chờ mà xem, mối thù hôm nay, anh họ Nhược Hàn sẽ trả lại gấp mười cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi sẽ như con chó quỳ xuống cầu xin bọn ta."

"Muốn chết đúng không?" Ngay lập tức ánh mắt Tiêu Dật trở nên lạnh băng, tiện tay nhặt lên một hòn đá.

"Tiêu Nhược Hàn có thể tìm ta tính sổ hay không ta không biết, nhưng ít nhất thì các ngươi không có cơ hội thấy được điều đó. Trái lại, ta muốn thử xem khi tảng đá này đập vào đầu các ngươi thì liệu nó có nở hoa hay không."

"Tiểu phế vật, ngươi dám?" Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch kêu gào ầm ĩ, nhưng thật ra thì vẫn rất sợ hãi, bọn chúng không cảm thấy cái đầu của mình có thể đọ với tảng đá cứng rắn kia.

"Ngươi nghĩ ta có dám không, ngay cả trước mặt tất cả trưởng lão chấp sự ta còn dám tát Tiêu Nhược Hàn một bạt tai, huống chi hai người các ngươi?"

Vừa dứt lời, Tiêu Dật liền giơ tảng đá nện xuống đầu của bọn hắn.

"Đừng… Đừng mà, Tiêu đại gia, xin tha mạng." Tiêu Kiệt lập tức cầu xin.

"Tiêu… Tiêu Dật, ta cam đoan trong vòng mười ngày, bảo đảm hoàn trả ngân lượng." Tiêu Thạch run rẩy cầu xin.

"Hừ." Tiêu Dật không thu hồi tảng đá lại mà chuyển hướng phang vào tay chân của bọn chúng.

"Ôi." Tiêu Kiệt, Tiêu Thạch đau đớn kêu lên.

Hai tên này đều là chó săn của Tiêu Nhược Hàn, hơn nữa khi bắt nạt nhóm con cháu gia tộc thường ra tay rất nặng. Đương nhiên Tiêu Dật sẽ không khách khí, dốc hết sức mà đánh.

"Ôi… đau đau đau." Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch tiếp tục kêu gào thảm thiết.

"Ta cho các ngươi nói lại lần nữa, khi nào trả ngân lượng?"

"Tám ngày, tám ngày."

Tiêu Dật đập một tảng đá xuống.

"Ui, năm ngày… Năm ngày."

Tiếp tục là một tảng đá.

"Bao nhiêu ngày?"

"Ba ngày, ba ngày, bảo đảm ba ngày."

"Hừm, như vậy còn tạm được." Tiêu Dật ném tảng đá xuống.

"Cút đi." Tiêu Dật quát to, "Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có ba ngày, đừng để ta phải tự mình đi tìm các ngươi. Bằng không, ba ngày sau, xử các ngươi không phải bằng tảng đá, mà là dao."

"Biết rồi, biết rồi." Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch như được đại xá, lập tức chạy thục mạng.

Hai kẻ đó đều là võ giả, bị tảng đá đập vài cái cũng không bị thương nặng gì, cùng lắm thì bọn chúng chỉ bị đau nhức một chút thôi.

"Lũ rác rưởi ỷ mạnh hiếp yếu!" Tiêu Dật khinh miệt.

…..

Nhóm con cháu gia tộc vốn đang chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu Tiêu Dật lộ ra biểu cảm như gặp phải ma.

Đây là tên phế vật Tiêu Dật đó sao?

Đây là kẻ bất lực bị bắt nạt cũng không dám phản kháng đó sao?

Tiêu Dật thế mà lại xử đẹp hai tên ác ôn Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch kia sao?

"Nhìn cái gì?" Tiêu Dật quay đầu liếc mắt lướt qua bọn họ, lớn giọng: "Thế nào, các ngươi cũng  muốn nếm thử mùi vị tảng đá kia hả?"

Hắn hô to một tiếng, bọn con cháu gia tộc kia vội vã chạy tan tác.

Tiêu Dật quay lại đi về phía cổng lớn Tiêu gia.

Hắn còn phải đi mua dược liệu và lò luyện dược.

Tử Vân Thành là một thành lớn có danh tiếng ở quận Bắc Sơn.

Tử Vân Thành dựa lưng vào dãy núi Vẫn Tinh.

Rặng núi Vẫn Tinh trùng trùng điệp điệp kéo dài ngàn dặm, ẩn giấu một lượng lớn khoáng thạch quý hiếm. Thương nhân đến từ khắp nơi tấp nập kéo tới, ngựa xe như nước.

Việc buôn bán của Tử Vân Thành rất phát đạt.

Bên trong dãy núi Vẫn Tinh lại có vô số yêu thú, chúng tung hoành ngang dọc, xưng bá một phương.

Vì vậy một số lượng lớn võ giả đã trở thành liệp yêu sư, hoặc là hộ tống bảo vệ các thương nhân, hoặc một mình thám hiểm bên trong dãy núi tìm kiếm vận may.

Tiêu Dật dạo quanh một lúc, tiện chân bước vào một tiệm dược liệu khá lớn.

"Chào khách nhân, ta có thể giúp gì cho ngài?" Một tên tiểu nhị nhìn thấy Tiêu Dật mặc quần áo đắt tiền sang trọng, rõ ràng là con cháu nhà giàu có, vội vã tiến đến chào hỏi.

"Vô tâm đằng, bát diệp hoa, hồng thủ ô, lục thần thảo, linh tham, những dược liệu này có không?"

Tiêu Dật thản nhiên hỏi.

Tiểu nhị ngẩn người, nói: "À, khách nhân, những thứ này không phải dược liệu thông thường …"

"Có hay không có?" Tiêu Dật cau mày hỏi.

"Có, đương nhiên là có." Tiểu nhị vội gật đầu hỏi: "Quý khách cần số lượng bao nhiêu? Có yêu cầu gì khác không?"

"Ừm?" Tiêu Dật ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Bốn loại dược liệu đầu tiên trên mười năm tuổi, linh tham trên trăm năm tuổi. Số lượng thì mỗi loại năm phần."

Tiểu nhị lại ngẩn người ra, bối rối nói: "Khách nhân, bốn loại dược liệu đầu tiên không thành vấn đề, nhưng linh tham trăm năm tuổi trở lên rất hiếm có, này…"

"Vậy là không có à?" Tiêu Dật hỏi.

Bốn loại đầu tiên là dược liệu chủ yếu để luyện Tôi Thể Đan, còn linh tham thì cần để luyện Cửu Chuyển Luyện Thể Đan.

Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ những dược liệu chủ chốt này, những dược liệu thứ yếu khác căn bản không thành vấn đề.

"Dạ có, công tử chờ một lát." Chẳng biết tại sao, tiểu nhị bỗng nhiên trở nên cung kính, cách xưng hô cũng thay đổi.

Tiêu Dật gật đầu.

….

Phía sau tiệm dược liệu, tiểu nhị cung kính nói với một ông lão: "Bẩm chưởng quầy, bốn loại dược liệu đó không có vấn đề gì lớn, nhưng với linh tham trăm năm, thời gian gần đây ngài dùng nó để luyện dược nên tiểu nhân đến hỏi ý của ngài."

Ông lão này ngoài việc là một chưởng quầy thì còn là một luyện dược sư nhất phẩm, trong cả Tử Vân Thành này cũng xem như có chút danh tiếng.

"Linh tham, còn phải là một trăm năm." Ông lão suy tư một lúc rồi nói với tiểu nhị: "Cứ bán cho hắn đi, về giá cả thì chiết khấu cho hắn."

"Chiết khấu?" Tiểu nhị tỏ ra nghi hoặc, hỏi: "Chưởng quầy, tiệm chúng ta từ trước đến giờ chưa từng có chiết khấu ạ!"

"Ngươi cứ làm theo lời ta là được." Ông lão lớn tiếng.

"Dạ vâng!" Tiểu nhị đáp lại, bước ra ngoài.

…..

"Công tử." Tiểu nhị chuẩn bị xong dược liệu, đến trước Tiêu Dật nói.

"Đây là năm phần dược liệu ngài muốn, năm phần này, tổng giá trị năm trăm lượng, bổn tiệm chiết khấu cho ngài ba mươi phần trăm, tức là chỉ cần trả ba trăm năm mươi lượng."

"Giảm giá sao?" Tiêu Dật hơi nghi hoặc hỏi lại.

Trước khi ra khỏi nhà, Tiêu Dật đã cân nhắc xem mình có thể mua được bao nhiêu dược liệu. Số tiền mình lấy được trên người Dương Phục sơ sơ cũng khoảng trên dưới năm trăm lượng.

Một viên Tôi Thể Đan có giá mười lượng, nhưng kỳ thực đây chỉ là giá trong nội bộ Tiêu gia.

Nguyên liệu của Tôi Thể Đan là mười lượng, hơn nữa khi nhờ luyện dược sư luyện chế còn phải trả thù lao không hề rẻ.

Tôi Thể Đan bên ngoài bán một viên ít nhất phải năm mươi lượng.

Bốn loại dược liệu đầu, mỗi loại năm phần, đại khái là hai trăm lượng. Mà linh tham một phần đại khái là sáu mươi lượng, năm phần ba trăm lượng.

Cộng lại năm trăm lượng, như vậy tiểu nhị đã tính giá rất phải chăng.

Nhưng mà, tiệm dược liệu này sao lại giảm giá cho mình?

Tiêu Dật gật đầu, nói: "Các ngươi có bán lò luyện dược không?"

"Có, dĩ nhiên là có, xin mời công tử đi theo ta." Tiểu nhị đáp lại, cung kính đưa Tiêu Dật sang một gian phòng khác.

Gian phòng này của tiệm dược liệu khá rộng, ngoại trừ các loại dược liệu, còn có lò luyện đan dược, và các loại thành phẩm đan dược.

Cửa tiệm có ba loại lò luyện dược, tiểu nhị bắt đầu giới thiệu từng cái một.

"Công tử, đây là lò luyện dược bằng thép tinh chế, do thợ rèn trứ danh của bổn thành chế tạo, giá bán năm mươi lượng."

"Đây là lò luyện dược mạ vàng, do chính tay chưởng quầy bọn ta chế tạo, giá bán hai trăm lượng. Ah, à đúng rồi, chưởng quầy cũng chính là một vị luyện dược sư nhất phẩm tôn quý đấy."

"Đây là lò lửa ba xoáy, là bảo vật của tiệm bọn ta, giá bán tám trăm lượng."

"Chậc." Tiêu Dật bĩu môi nghĩ thầm, bản lĩnh chào hàng của tên tiểu nhị này lợi hại thật.

Hắn hiểu rất rõ, loại lò luyện dược bằng thép tinh chế thứ nhất căn bản chỉ dành cho luyện dược sư kém cỏi mới biết dùng lò luyện dược.

Loại thứ hai cũng như thế, chỉ có điều chất lượng cao hơn một chút.

Loại thứ ba lợi hại hơn, luyện dược sư nhất phẩm trong gia tộc đều dùng loại lò lửa ba xoáy này, chỉ là giá quá đắt.

"Bán cho ta cái lò mạ vàng đi." Tiêu Dật nói.

"Được rồi." Tiểu nhị gật đầu nói, vẫn như cũ, công tử được chiết khấu ba mươi phần trăm, công tử còn cần gì khác nữa không?"

"Không có." Tiêu Dật trả tiền, xách theo số dược liệu và lò luyện dược mạ vàng vừa mua được rời khỏi tiệm dược liệu, đi thẳng một mạch không quay đầu lại.

…..

Tiêu Dật vừa đi khỏi, chưởng quầy bỗng bước ra và thản nhiên nhìn theo hướng Tiêu Dật rời đi.

Tiểu nhị nghi ngờ nói: "Chưởng quầy, năm phần linh tham đó ngài vốn định dùng để xúc tiến thăng cấp lên luyện dược sư nhị phẩm, tại sao…?"

Chưởng quầy lẩm bẩm: "Vô tâm đằng, bát diệp hoa, hồng thủ ô, lục thần thảo, những thảo dược này đều là nguyên liệu cần thiết để luyện Tôi Thể Đan. Thiếu niên này hoặc là luyện dược sư, hoặc là phía sau hắn có luyện dược sư hướng dẫn điều chế đan dược."

"Linh tham trăm năm, chính là nguyên liệu nhị phẩm đan dược trở lên. Như vậy, rất có thể đứng sau lưng thiếu niên này thấp nhất là một vị luyện dược sư nhị phẩm, thậm chí là luyện dược sư tam phẩm."

"Hãy nhớ kỹ, nếu như lần sau cậu thiếu niên này có ghé lại mua dược liệu, hãy cố gắng tạo mối quan hệ tốt với hắn, tốt nhất là kết làm bằng hữu."

Chưởng quầy dặn dò tiểu nhị.

[hết 11]