Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Đúng vậy."

Shelyosha cười toe toét.

"Bây giờ đã có chúng tôi, có thể đấu với chúng trên địa hình trống trải. Chúng tôi đảm bảo sẽ tiêu diệt xe tăng địch trước khi chúng phá hủy được các hỏa điểm súng máy."

Vương Trung nói:

"Đừng nói quá sớm, Thiếu úy. Chúng có thể dùng khói mù để che khuất tầm nhìn. Đám Prosen này rất giỏi sử dụng khói mù."

"Chúng tôi có thể cơ động, luồn lách qua màn khói. Cứ giao cho tôi."

Shelyosha vỗ ngực tự tin.

Vương Trung vỗ vai Shelyosha, sau đó cưỡi ngựa chạy thẳng về phía trang viên của ông Boye để bàn với Yegorov về việc điều chỉnh bố trí.

Nhưng hắn vừa đi được một đoạn thì thấy Yegorov dẫn một đám người tiến đến.

Vị Đại đội trưởng này vừa nhìn thấy hắn đã hét lớn từ xa:

"Tôi đoán là chúng ta sẽ phải tập trung hỏa lực ở ngoài làng, nên đã lệnh cho mọi người điều chỉnh vị trí. Cứ yên tâm, tôi đã chọn được vị trí đặt súng máy rất tốt rồi."

Vương Trung gật đầu. Mặc dù có hệ thống hỗ trợ, nhưng dù sao hắn cũng là lính mới, chưa có kinh nghiệm thực chiến, vẫn đang trong quá trình học hỏi.

Việc bố trí súng máy cứ giao cho lão binh Yegorov là yên tâm nhất.

Tuy nhiên, Vương Trung vẫn phải dặn dò vài câu cho ra dáng người chỉ huy. Hắn nói:

"Phải chọn vị trí có góc bắn tốt! Yểm hộ chu đáo cho chiếc KV 67! Ngoài ra, phải bố trí một đội lính kỳ cựu, chuyên về cận chiến, xung quanh xe tăng, sẵn sàng tiêu diệt bất kỳ tên địch nào định mon men lại gần."

"Để Trung sĩ Grigory phụ trách việc đó."

Yegorov trả lời.

"Có ông ấy ở đó, bộ binh địch đừng hòng lại gần."

Vương Trung gật đầu, quyết định quay trở lại vị trí VIP của mình: Tháp nước!

Từ đây có thể quan sát toàn bộ xung quanh, hơn nữa, khi quân địch bắt đầu pháo kích, hắn có thể nhanh chóng rút vào hầm trú ẩn trong nhà máy rượu.

Hắn vừa leo lên đến đỉnh tháp nước thì quân địch bắt đầu thả khói mù.

Lần này chúng lại không pháo kích trước?

Vương Trung rất ngạc nhiên, vội vàng quan sát trận địa pháo binh của địch, lo rằng chúng đang bày trò gì đó, ví dụ như tháo pháo ra chở lên tiền tuyến, lắp ráp lại rồi bắn thẳng.

Nhưng rồi hắn nhận ra là mình đã lo lắng thái quá, có lẽ pháo binh địch đơn giản là hết đạn rồi.

Chẳng lẽ đợt tập kích của chiếc tiên kích sáng nay đã phá hủy kho đạn của chúng? Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Không đúng, phi công chiếc tiêm kích chắc chắn đã cố tình nhắm vào những chỗ có chất đầy hàng hóa mà bắn rocket, trúng bom xăng thì trúng, không trúng bom xăng thì cũng trúng đạn dược.

Làm tốt rồi! Vương Trung thầm tán thưởng không quân Ant. Tuy rằng đây là lần đầu tiên họ xuất hiện kể từ khi chiến tranh bắt đầu, lại chỉ có một chiếc máy bay duy nhất, nhưng họ đã làm rất tốt!

Trong hơn một ngày giao tranh ác liệt vừa qua, thương vong do pháo binh địch gây ra ít nhất cũng phải chiếm đến sáu mươi phần trăm, số còn lại là tổn thất trong các trận đánh giáp lá cà.

Đáng tiếc là chỉ có mỗi một chiếc tiên kích, giá như có một phi đội bốn chiếc thì quân địch không còn cơ hội tổ chức tấn công nữa.

————

Lúc này, tại Bogdanovka, sở chỉ huy Tập đoàn quân 63.

Trên danh nghĩa đây là sở chỉ huy Tập đoàn quân 63, nhưng trên thực tế, bản thân Công tước Vostrom cũng đang ở đây.

Vostrom mang quân hàm Trung tướng, vì vậy, sở chỉ huy Tập đoàn quân 63 hiện tại cũng là sở chỉ huy của Phương diện quân 41.

Vị Công tước đang nghiên cứu bản đồ thì Tham mưu trưởng phụ trách tình báo bước vào:

"Thưa Công tước, chiếc máy bay tình nguyện hỗ trợ Cao điểm Peniye đã trở về. Phi công báo cáo là không nhìn thấy xe tăng của chúng ta, chỉ có một nhóm bộ binh đang phòng thủ Cao điểm Peniye. Trong làng còn có một bệnh viện dã chiến, nhìn từ trên không có thể thấy rõ biểu tượng chữ thập đỏ."

Công tước tức giận mắng:

"Chuyện quái gì thế này? Không ai nói cho bọn họ biết là lũ khốn Prosen sẽ ném bom cả bệnh viện dã chiến hay sao? Bọn chó chết đó sợ các cựu binh bình phục, trở lại chiến trường, nên chỉ nhăm nhe ném bom bệnh viện!"

Tham mưu trưởng nhận ra ngài Công tước nói năng hơi lộn xộn, nhưng ông ta cũng không dám góp ý.

Công tước mắng xong, thở hổn hển, rồi hỏi:

"Tại sao lại có bệnh viện dã chiến ở đó? Từ đâu ra?"

"Chuyện này tôi không rõ."

Tham mưu trưởng trả lời.

"Bây giờ có quá nhiều bệnh viện dã chiến bị mất liên lạc."

Lúc này, Tư lệnh Tập đoàn quân 63 lên tiếng:

"Hôm qua có một số người dân địa phương dùng xe ngựa chở thương binh đến đây, nói là từ bệnh viện dã chiến ở Rogneda."

Công tước vội vàng tiến đến bàn bản đồ, xem xét kỹ lưỡng:

"Rogneda? Chẳng phải quân ta ở đó đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi sao?"

"Hình như là chưa ạ. Những thương binh đó còn nói họ thuộc Trung đoàn Amur số 3, hiện đang do Rokossovsky chỉ huy."

"Tại sao hôm qua không ai báo cáo chuyện này cho tôi?"

Công tước chất vấn.

Vị Tư lệnh Tập đoàn quân chỉ biết giơ hai tay:

"Tôi cũng vừa mới biết. Tối qua, lúc các thương binh được người dân đưa đến đây thì mọi chuyện rất hỗn loạn."

Lúc này, Tham mưu trưởng tập đoàn quân 41 lên tiếng tổng kết:

"Vậy là tình hình đã rõ. Hôm qua, Cao điểm Peniye đã phát tín hiệu cầu viện, chứng tỏ ở đó có các tu sĩ cầu nguyện. Rất có thể là một số tu sĩ sống sót sau trận Rogneda đã tập hợp tàn binh, gia nhập vào lực lượng phòng thủ."

"Sau đó, họ gặp tàn quân của Trung đoàn 31, Sư đoàn xe tăng 4, vốn được điều động đến Cao điểm Peniye để tổ chức phòng ngự."

Vị Giám mục đi theo tập đoàn quân 41 lên tiếng:

"Tôi cơ bản đồng ý với nhận định này. Mặc dù quân địch đang ra sức tàn sát các giáo sĩ, nhưng chắc chắn vẫn có một số người chạy thoát."

Công tước chống hai tay lên bàn bản đồ:

" Bá tước Rokossovsky này... Sẽ không phải là gã huynh đệ ăn chơi trác táng của Hoàng thái tử, Aleksei Konstantinovich Rokossovsky bất học vô thuật kia chứ?"