Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi xông vào trong phòng, Vương Trung thở dài một hơi.

Không biết có phải vì yên lòng hay không, vết thương của hắn bắt đầu đau.

Vì thế, hắn lớn tiếng gọi: "Quân y!"

Lập tức một nữ quân y xuất hiện: "Ai đang gọi?"

"Tôi! Tôi!"

Vương Trung giơ cao tay trái lên. Tay phải bị thương không dùng được sức, giơ lên thì được nhưng sẽ đau.

Nữ quân y chạy đến, rầm một cái xé toạc ống tay áo của Vương Trung, nhanh nhẹn tháo băng vải ra: "Ai băng bó thế này?"

Vương Trung: "Tôi tự băng bó. Vừa rồi quá nguy cấp, chúng tôi đã cho nổ một chiếc xe Jeep của địch, không biết lúc nào chúng sẽ nghe thấy tiếng động mà tới đây."

Nữ quân y: "Băng bó tệ quá, còn chưa khử trùng, đã bắt đầu mưng mủ rồi, anh chờ sốt cao đi là vừa. Tin tốt là viên đạn đã xuyên qua."

Nói xong, cô lấy ra một túi bột màu vàng, rắc toàn bộ lên vết thương của Vương Trung.

Vương Trung đau đến mức hét lên.

Nữ quân y trêu chọc: "Đừng kêu, bạn gái đang nhìn kìa."

Lyudmila vốn đang quan sát bên ngoài, nghe thấy câu này lập tức quay đầu: "Tôi không phải bạn gái của anh ta. Tôi là Phụ tá Linh mục, thuộc Thần Tiễn đoàn thứ 55, nhưng Thần Tiễn của tôi đã bị xe tăng bắn hỏng."

Lúc nói lời này Lyudmila liếc nhìn Vương Trung, do dự một lát rồi nói: "Tôi may mắn thoát nạn dưới sự chỉ huy của Trung tá Rokosovsky."

Thực tế, sau khi bị xe tăng bắn một phát, Trung tá Alekei Konstantinovich Rokosovsky đã hoảng sợ chạy thẳng xuống tầng hầm.

Lyudmila nói như vậy, xem như bảo toàn thể diện cho Vương Trung.

Nhận ra điều đó, Vương Trung lặng lẽ khép hai chân đang mở rộng, sợ người khác nhìn thấy vết tích trên quần.

Vết bẩn này đâu phải do hắn, tốt nhất là không nên để ai phát hiện.

Sĩ quan vừa mới mở cửa cho hai người khẽ nhíu mày:

"Khu vực phòng thủ của Trung tá Rokosovsky ở cách đây hai dãy nhà, cả đoàn đã tan rã rồi sao?"

Vương Trung nhớ lại những gì mình quan sát được từ trên lầu hai, hình như không thấy quân đội nào đang kháng cự gần đó.

Vì vậy, hắn trả lời: "Vâng, quân đội của chúng tôi đã tan rã."

Lý do tan rã ư, đương nhiên là do chỉ huy bỏ chạy, đội quân như vậy không tan rã mới lạ.

Nghe vậy, viên sĩ quan chửi thề một tiếng, hung hăng vuốt bộ râu quai nón của mình.

Lyudmila liếc nhìn Vương Trung, nói:

"Quân địch tấn công quá mạnh, chúng tôi không còn cách nào khác."

Vương Trung chợt nhớ ra, Lyudmila gọi hắn là Alyosha, đây là biệt danh của Aleksei, nếu đất nước này có cách gọi tương tự nước Nga ở thế giới cũ, thì việc dùng biệt danh để xưng hô cho thấy quan hệ của hai người khá thân thiết.

Vậy nên bây giờ Lyudmila mới giúp hắn che giấu, chắc cũng là vì mối quan hệ này.

Vương Trung cảm thấy hơi hụt hẫng.

Hắn còn tưởng rằng mình đã có được sự tin tưởng của cô.

Lyudmila tiếp tục nói: "Tôi muốn trở về đơn vị, đơn vị của tôi được phân tán cho toàn bộ Sư đoàn 79, chắc chắn vẫn còn đồng đội sống sót, tôi muốn gia nhập cùng họ."

"Cô đến đúng lúc lắm."

Viên sĩ quan râu quai nón nói:

"Đội của Tu sĩ Yavmenko vừa mất đi một Phụ tá Linh mục( người cầu nguyện), tôi sẽ gọi người đưa cô qua đó, Stepan!"

Một người đàn ông trung niên lực lưỡng xuất hiện: "Quân sĩ trưởng, ông gọi tôi?"

Râu quai nón chỉ vào Lyudmila: "Dẫn vị Thượng úy này đến chỗ đội của Tu sĩ Yavmenko, cô ấy là Phụ tá Linh mục."

Người đàn ông gật đầu: "Đi theo tôi."

Lyudmila đứng dậy, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai Vương Trung: "Alyosha, anh bị thương rồi, hãy đi dưỡng thương cho tốt. Nếu tôi không quay về, hãy thay tôi chăm sóc bố mẹ tôi."

Cô gái này quả thực rất thân thiết với gã Trung tá tè ra quần kia.

Tuy Vương Trung còn chưa biết tên đất nước mà mình đang ở, cũng chẳng có lý tưởng gì cao cả, nhưng là một người đàn ông, thấy một cô gái sẵn sàng xông pha nơi chiến trường, hắn không thể nào nhát gan được.

"Không"

Hắn nói:
"Tôi chỉ bị thương nhẹ, tôi vẫn có thể chiến đấu."

Lyudmila có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây sau đó nở nụ cười ngọt ngào:

"Không phải lúc này. Nếu anh sợ tôi coi thường, thì yên tâm đi. Tôi không có lý do gì để coi thường anh, anh vì cứu tôi mới bị thương."

Đúng là lúc đó, Vương Trung thấy kẻ địch sắp nổ súng về phía Lyudmila, mới hét lên thu hút sự chú ý, sau đó bị trúng đạn.

Lyudmila tiếp tục nói:

"Bây giờ anh rút khỏi chiến tuyến, sẽ không ai nói gì anh đâu. Hãy dưỡng thương cho tốt, sau đó cho quân Prosen nếm mùi lợi hại!"

Nói xong, Lyudmila kiên quyết xoay người, gật đầu với người đàn ông: "Đi thôi."

Hai người rời đi.

Tên quân sĩ râu quai nón vỗ tay gọi:

"Y tá Sheena, băng bó kỹ cho Trung tá, tìm cáng cứu thương đưa anh ta ra phía sau."

Vương Trung: "Không! Tôi có thể tự di chuyển, nhưng trước tiên tôi phải báo cáo tình hình mà tôi nắm được..."

Báo cáo cho ai?

Vương Trung không quen biết ai cả.

Chờ đã, trên giấy tờ tùy thân hình như có ghi phiên hiệu đơn vị, nhưng lúc nãy quá vội vàng nên hắn không nhớ.

Chưa kịp để hắn lấy giấy tờ ra, râu quai nón đã lên tiếng:

"Báo cáo cho Công tước Vladimir?"

Vương Trung:

"Phải! Tôi vừa mới từ khu vực của địch trở về, trên đường còn tiêu diệt được một xe Jeep chở sĩ quan cấp cao!"

Thật ra Vương Trung cũng không hiểu vì sao mình lại cố gắng ở lại tiền tuyến đến vậy, mục tiêu ban đầu của hắn là bảo toàn tính mạng trong thời loạn lạc, để đạt được mục tiêu này, lẽ ra hắn nên ngoan ngoãn để họ đưa về tuyến sau.

Có lẽ là hành động của Lyudmila đã khích lệ hắn.

Cũng có thể là hắn không muốn bỏ mặc Lyudmila ở lại chiến trường.

Vương Trung tranh thủ thời gian kiểm tra giao diện trò chơi, phát hiện "bảng thông tin" của Lyudmila đã biến mất, hắn lại trở thành tướng quân không có binh lính.

Ngay khi Vương Trung đang mâu thuẫn, người đàn ông râu quai nón lên tiếng:

"Được rồi, về lý thuyết ngài là Trung tá, chúng tôi chỉ có thể tuân lệnh. Anton!"

Một người lính khác bước vào phòng:

"Có tôi!"

Râu quai nón:

"Vị này là Trung tá Alekei Konstantinovich Rokosovsky, đưa ngài ấy đến Bộ Chỉ huy."

"Khiêng ngài ấy đi ạ?"

Người lính ngạc nhiên hỏi.

Vương Trung tự mình đứng dậy, đẩy nhẹ nữ quân y đang định tiếp tục lau vết máu trên người:

"Tôi tự đi được."

Người lính:

"Mời ngài đi theo tôi."