Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Vương Trung vội vàng nói:

"Đừng hoảng! Phanh gấp sẽ dễ bị chú ý, cứ thế lái qua, đến gần rồi hãy dừng lại!"

Chiếc xe rung lắc rồi dừng hẳn.

Giọng Sergei vang lên đầy lo lắng:

"Mẹ kiếp, anh bị điên rồi!"

Vương Trung không để ý đến anh ta, tập trung quan sát quân địch.

Phần lớn xe cộ trên đường là xe tải rỗng đang quay về, một số ít còn chở theo thương binh và thi thể.

Mỗi chiếc xe chỉ có một tài xế, một số xe có thêm một thợ máy đi cùng.

Rất nhiều binh lính Prosen đang nghỉ ngơi bên đường, họ còn đốt lửa trại, hoàn toàn không lo lắng bị tập kích đường không hay pháo kích.

Nghĩ kỹ lại thì quân địch đã dám bật đèn xe di chuyển như vậy, một chút ánh lửa trại cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Giọng Sergei run rẩy:

"Thật sự muốn đi qua đó sao? Toàn bộ bọn họ đều là lính Prosen đấy!"

Vương Trung chuyển về góc nhìn thông thường, gõ lên cửa sổ phía sau buồng lái.

Gương mặt Yegorov lập tức xuất hiện bên kia cửa sổ:

"Chuyện gì vậy?"

Vương Trung:

"Báo cho mọi người, phía trước là trốt gác của quân Prosen, chuẩn bị sẵn sàng, vừa khai chiến là lập tức xuống xe. Trước đó không được manh động, đợi tôi nổ súng rồi mới được hành động, nếu không cứ im lặng mà chờ lệnh."

"Rõ."

Gương mặt Yegorov biến mất.

Vương Trung rút súng lục ra kiểm tra, sau đó giấu tay vào trong bóng tối của cánh cửa xe.

Lúc này hai bên đường đã xuất hiện lính Prosen, bọn chúng vây quanh đống lửa ăn đồ hộp, hoàn toàn không thèm để ý đến chiếc xe tải đang chạy trên đường.

Vương Trung ngửi thấy mùi đồ hộp, bụng liền réo lên ùng ục.

Mẹ nó, lúc nãy chờ quân nhu và bệnh viện dã chiến tranh thủ ăn chút gì thì tốt rồi.

Sufang lấy ra một thứ gì đó và nói:

"Tôi có bánh quy nén, anh ăn không?"

Vương Trung không nói hai lời, cầm lấy cho ngay vào miệng.

Cuối cùng, chiếc xe cũng đi đến đoạn đường đông đúc, một tên sĩ quan Prosen đeo súng tiểu liên đứng giữa đường, giơ cao tay phải.

Vương Trung nhận ra cử chỉ này, hồi bé mỗi khi gặp cảnh sát giao thông điều khiển giao thông trên đường, họ đều dùng cử chỉ này ra hiệu dừng xe.

Sergei dừng xe, tiếng thở dồn dập đến mức Vương Trung cũng nghe thấy rõ.

Không biết có phải bị Sergei lây hay không, hơi thở của Vương Trung cũng trở nên gấp gáp.

Vương Trung nhìn chằm chằm tên sĩ quan Prosen, cố gắng không nhìn vào khẩu súng tiểu liên bên hông hắn.

Sĩ quan ấy dường như không có ý định kiểm tra người trên xe, thậm chí còn chẳng thèm chiếu đèn pin vào buồng lái, cứ thế quay người bỏ đi, tiếp tục quan sát đoàn xe tiếp tế đang rút lui trên đường lớn.

Bọn địch có nằm mơ cũng không ngờ tới lại gặp quân Ant đi xe quân sự của chúng ngay tại đây!

Vương Trung vẫn nhìn theo bọn địch, nhưng lặng lẽ bật chốt an toàn súng lục – tình huống này mà để xảy ra chuyện gì do súng của anh cướp cò thì đúng là đen đủi.

Khác với Vương Trung đã hoàn toàn yên tâm, Sergei có vẻ ngày càng căng thẳng, hơi thở nặng nhọc như trâu.

Ngay lúc Vương Trung lo lắng Sergei sắp bộc phát thì chiếc xe tiếp tế cuối cùng cũng đi qua ngã tư.

Người sĩ quan chỉ huy giao thông lập tức quay người, ra hiệu "Đi nhanh".

Vương Trung mỉm cười gật đầu.

Sergei khởi động xe, lái ra đường lớn.

Hắn suýt chút nữa thì đi theo đoàn xe tiếp tế rẽ trái, Sufang vội vàng nhắc nhở bằng tiếng Prosen:

"Chúng ta phải đi về phía tiền tuyến! Rẽ phải!"

Sergei giật mình đánh lái gấp sang phải.

Lính Prosen ở ngã tư cười ầm lên, có người còn hét lớn điều gì đó mà Vương Trung không hiểu.

Chờ khi đã đi xa khỏi ngã tư, Vương Trung mới hỏi:

"Bọn chúng vừa nói gì vậy?"

"Hắn hỏi 'Vội về bú tí mẹ à?'"

Sufang đáp:

"Nói chung là chế nhạo hắn đấy."

"Tôi chỉ bị trượt tay thôi!"

Sergei thanh minh:
"Lòng bàn tay tôi toàn mồ hôi, suýt nữa thì cầm không nổi vô lăng!"

Bỗng nhiên, giọng Sergei chùng xuống, bởi vì ven đường lại xuất hiện lính Prosen.

Bọn chúng nhóm lửa trại, ăn đồ hộp, thậm chí còn uống rượu không biết kiếm đâu ra.

Chẳng mấy chốc, xe đã tiến vào một thị trấn nhỏ, lính Prosen trong thị trấn còn đông hơn.

Vương Trung chuyển sang góc nhìn quan sát, nhìn đường rồi chỉ thị cho Sergei: "Cứ đi thẳng con đường này, thông suốt!"

Sergei căng thẳng đến mức không còn tâm trí đâu mà trả lời.

Rồi họ lái thẳng một mạch vào quảng trường trung tâm thị trấn.

Từ xa, Vương Trung mơ hồ nhìn thấy một "ụ đất" giữa quảng trường, đến gần mới nhận ra đó là một núi xác người.

Bọn chúng, chúng đã giết sạch dân thường trong thị trấn ư??

Chuyện này… Quá tàn nhẫn rồi! Vương Trung chết lặng trước sự tàn bạo của quân địch.

Sufang bịt miệng, cố gắng kìm nén để không hét lên.

Chờ đến khi ra khỏi thị trấn, cô mới òa khóc nức nở.

Vương Trung vỗ vai cô, lúc này, mục tiêu của hắn ở thế giới này lại âm thầm thay đổi một chút.

Hắn không phải người của Đế quốc Ant, cũng chẳng có chút hảo cảm nào với cái gọi là "hoàng đế", "quý tộc", những thứ "cặn bã phong kiến" ấy.

Nhưng hành động tàn sát thường dân của quân Prosen đã chạm đến giới hạn của anh.

Hắn rất mong chờ có thể sử dụng góc nhìn đặc biệt của mình để dạy cho quân Prosen một bài học nhớ đời.

Tuy nhiên, vấn đề đầu tiên Vương Trung phải đối mặt là cơn buồn ngủ ngày càng dữ dội.

Không biết có phải vì ngồi cạnh Sufang hay không mà giữa đêm khuya khoắt thế này, Vương Trung bắt đầu nóng bừng người, hơi thở phả ra cũng nóng hổi.

Cùng với cơn sốt, đầu óc hắn cũng trở nên chậm chạp như bị rót chì.

Trong cơn mê man, Vương Trung tự hỏi liệu mình có bị sốt rồi không.

Hắn nhớ đến vết thương trên vai.

Lờ mờ nhớ lúc băng bó, có người nói vết thương khá nặng, có thể sẽ sớm bị sốt.

Ai nói vậy nhỉ?

Đầu óc quay cuồng, Vương Trung không thể nhớ nổi.

Ý thức của hắn dần mờ nhạt, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.