Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Vương Trung lại đánh giá cô gái mang "mệnh lệnh" đến lần nữa, trông cô có vẻ mang dòng máu phương Đông - điều này rất bình thường, nếu Ant đế quốc này là một phiên bản khác của nước Nga thời Sa Hoàng, thì trong lãnh thổ của nó hẳn là có không ít người phương Đông sinh sống.

Nhưng đôi mắt của cô gái không phải màu đen, điều này khiến cho cảm giác "người đồng hương gặp nhau nơi đất khách quê người" của Vương Trung vơi đi ít nhiều.

Nhìn kỹ, thì thấy màu tóc đen của cô gái kỳ thực cũng không được thuần khiết cho lắm.

Hơn nữa, dường như tương phản với gương mặt mang nét phương Đông, vóc dáng của cô gái so với Lyudmila thì quả thật là một trời một vực.

Đương nhiên, điều này chủ yếu là do Lyudmila quá đẫy đà - nữ y tá băng bó vết thương cho Vương Trung trước đó cũng rất đẫy đà, có lẽ phụ nữ ở Ant đều tương đối đầy đặn.

Vương Trung:

"Cô là tu sĩ tụng ca?"

Cô gái nhìn Vương Trung với vẻ nghi hoặc, sau khi nhìn thấy quân hàm thì lập tức đứng nghiêm chào:

"Trung tá! Tôi là người sống sót cuối cùng của đội tụng ca Ronezh, tu sĩ tụng ca Sufang Batuwendusu."

Cái tên Batuwendusu nghe rất giống Mông Cổ, xem ra cô gái này có dòng máu phương Đông thật.

Vương Trung:

"Cô nói cô là người sống sót cuối cùng sao?"

"Vâng, nhà thờ nơi đặt trụ sở Bộ chỉ huy bị pháo kích, đội tụng ca ở ngay tòa nhà bên cạnh - tôi nghe nói như vậy. Tôi được cử đi theo tiểu đội Thần tiễn của tu sĩ Yetsemenko, nên mới thoát chết."

Vương Trung: "Lúc bị pháo kích, tôi cũng ở đó, Công tước bị thiệt mạng, toàn bộ ban tham mưu và ban thông tin đều bỏ mạng, đồng nghiệp trong đội tụng ca của cô chắc cũng ở trong đó."

Vẻ mặt cô gái sa sầm xuống, hàng mi dài cụp xuống, nhìn chằm chằm xuống đất:

"Họ... mong rằng họ có thể đến thiên đường một cách nhẹ nhàng, không đau đớn."

Vừa nói, cô gái vừa đưa tay lên trước ngực làm dấu.

Lúc trước, Vương Trung không để ý khi thấy người khác làm dấu, cứ tưởng là vẽ hình chữ thập, bây giờ mới phát hiện ra căn bản không phải hình chữ thập, mà là hình tam giác ngược.

May mà mình đã chú ý, nếu không lát nữa mà vẽ hình chữ thập thì lộ tẩy mất.

Lúc này, Giám mục Stepan bước đến chắn giữa Vương Trung và cô gái, lên tiếng:

"Thời gian cấp bách, mau chóng xuất phát thôi! Shepetovka cách đây rất xa. Đi bộ thì phải mất mấy ngày, hơn nữa chưa chắc đã đến được!"

Vương Trung tức giận nhìn gã vừa định bắn chết mình, nhớ lại cảm giác bất an ban nãy khi đối diện với bọn chúng.

Trên Trái đất, vào thời kỳ Chiến tranh thế giới thứ hai, khi kế hoạch Barbarossa bắt đầu, Đức đã phái rất nhiều "đội quân thứ năm" - tức là gián điệp - trà trộn vào Liên Xô để phá hoại, gây rối loạn hành động của quân đội Liên Xô.

Liệu có phải những người này cũng vậy không?

Vương Trung lại nghĩ đến việc gã này vừa nãy kiêng dè khẩu súng tiểu liên trong tay Yegorov.

Loại phản ứng này, hắn luôn cảm giác càng giống như là coi Yegorov là kẻ địch để cảnh giác.

Lúc này, Vương Trung nhanh trí nảy ra một ý, nghĩ đến lúc xem phim "Pháo đài Brest" từng thấy một tình tiết, liền bắt chước làm theo: "Tôi muốn xem đế giày của anh! Đế giày của đất nước chúng tôi đều là đinh chống trượt hình tròn, đinh chống trượt của Prosen là hình vuông! Nếu anh là gián điệp trà trộn, nói không chừng giày là từ Prosen đưa tới!"

Trong phim, sĩ quan Liên Xô dùng cách nói này để lừa gián điệp Đức, trên thực tế đinh giày hai bên chẳng khác gì nhau.

Nhưng gián điệp Đức cho rằng mình đã bỏ qua chi tiết này, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng để lộ sơ hở, sau đó liền bị trừng trị thích đáng.

Thực ra Vương Trung cũng chỉ muốn thử một lần xem sao.

Vẻ mặt của Giám mục Stepan có vẻ rất bình thường, hắn bình tĩnh nói:

"Được, anh muốn xem thì xem đi! Sau này tôi cũng muốn xem đinh giày của anh!"

Sau đó hắn chống bàn, nhấc chân lên, để mọi người xem đinh giày.

Hình vuông.

Giáo chủ cứng đờ người.

Yegorov giơ súng tiểu liên lên, chĩa thẳng vào giáo chủ nói:

"Giải thích một chút đi, giáo chủ đại nhân."

Lúc này, tu sĩ cầu nguyện Sufang lên tiếng:

"Nghĩ kỹ lại thì rất kỳ lạ, hình như chiều cao của Giám mục Stepan cao hơn một chút. Nhưng mà nhìn ông lại rất giống ông ta..."

Các tu sĩ khác cũng lộ ra vẻ mặt do dự:

"Nói đến thì đúng là vậy, giáo chủ hẳn là phải cao hơn một chút."

Vương Trung:

"Mọi người vẫn luôn ở bên ông ta sao?"

"Không, chúng tôi dựa theo mệnh lệnh của bá tước, đi theo Tập đoàn quân Amur số 3, làm đội tiên phong của bệnh viện dã chiến và cơ quan trực thuộc Bộ tư lệnh, Giám mục đại nhân là gia nhập với chúng tôi giữa đường... Nhưng mà ông ta quả thật giống giám mục đại nhân như đúc!"

Vương Trung cũng rút súng ra:

"Đó là vì Prosen cẩn thận lựa chọn người trà trộn vào phá hoại. Hơn nữa tôi đoán ông ta còn trang điểm, người đâu, hắt nước lên mặt giám mục!"

Yegorov lập tức tháo bình nước xuống, nói:

"Trong bình nước của tôi là rượu, không thấm nước, lớp trang điểm chắc chắn sẽ bị lau sạch!"

Nói xong, anh ta mở nắp bình uống một ngụm, ngay lập tức mùi rượu đã bay ra.

Tiếp đó Yegorov đổ hết nước trong bình lên đầu Giám mục Stepan.

Đầu tiên bị trôi đi là lông mày, màu đen của chì kẻ mày sau khi tan ra thì chảy xuống theo hai bên má "Giám mục".