Hỏa Lực Đường Vòng Cung (Dịch)

Chương 22. Thẩm Phán Quan của Thẩm Phán Đình

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Yegorov thấy Vương Trung không nói gì, thở dài:

"Vậy thì gay go rồi, không biết phải rút đến đâu mới gặp được quân ta. Trong cuộc nội chiến, tôi từng chứng kiến cảnh tháo chạy hỗn loạn như vậy, chạy một mạch cả ngàn dặm, mãi đến khi quân địch tiếp tế không kịp, không thể đuổi theo nữa mới dừng lại."

Vương Trung rất muốn hỏi về cuộc nội chiến, nhưng có vẻ như đây là chuyện ai trong thế giới này cũng biết, nên không tiện hỏi.

Đúng lúc này, Thượng úy Sergei xông vào phòng, giơ tay chào theo kiểu nhà binh, lớn tiếng báo cáo:

"Bẩm báo, các tu sĩ Vệ giáo đã đến!"

Pavlov nghe vậy mừng rỡ:

"Thật tốt quá! Có lẽ sẽ có tu sĩ tụng ca!"

Vương Trung cau mày.

Tu sĩ tụng ca?

Cái quái gì vậy?

Danh từ mới khiến Vương Trung cau mày.

Lúc trước, tu sĩ cầu nguyện thoạt nhìn là nhân viên điện đài phụ trách dẫn đường cho tên lửa, vậy tu sĩ tụng ca này lại là cái quái gì?

Nhưng nhìn phản ứng của những người xung quanh, có vẻ như đây cũng là một kiến thức thông thường, nên Vương Trung cũng không dám hỏi.

Vừa rồi đã nhắc tới Thẩm Phán Đình, ai biết chức trách của Thẩm Phán Đình này có bao gồm cả việc xử lý những người bị linh hồn dị giới nhập vào hay không.

Mình phải biểu hiện giống như người của thế giới này, không thể để lộ sơ hở.

Nhưng Vương Trung chợt nhớ ra mình còn một việc khác có thể hỏi, liền hỏi: "Trong số những tu sĩ này có tu sĩ Yetsemenko và tiểu đội thần tiễn của hắn không?"

Sergei chần chừ:

"À, tôi không hỏi. Hay là ngài trực tiếp hỏi vị Mục sư kia?"

Lời còn chưa dứt, một người đàn ông tóc nâu cao lớn bước vào phòng, phía sau có một đám quân nhân đi theo.

Quân phục của bọn họ cũng có màu kaki, nhưng kiểu dáng lại khác, nếu để Vương Trung hình dung, thì đám lính chiến đấu mặc quân phục dã chiến, còn đám người này đều mặc lễ phục, tương đối thích hợp với những dịp trang trọng.

Trên vai đám người bước vào đều có phù hiệu hình mặt trời, khiến Vương Trung nhớ tới phù hiệu mặt trời trên nóc nhà thờ lớn của Công tước - nơi ông ta đặt bộ chỉ huy.

Xem ra những người này chính là các tu sĩ của Quốc giáo.

Người đàn ông tóc nâu đi đầu hỏi: "Ai là chỉ huy ở đây?"

Ông ta nhìn qua Vương Trung và Yegorov.

Vương Trung nhớ ra rồi, mình và Yegorov đều là Trung tá, bây giờ mình có thể chỉ huy Yegorov chỉ là vì được Công tước "giao phó".

Thực ra chẳng có giao phó gì cả, Công tước chỉ kịp dặn dò hắn chạy nhanh lên.

Vương Trung cũng không nghĩ nhiều, tiến lên một bước nói:

"Là tôi. Công tước Vladimir đã ủy thác cho tôi chỉ huy quân đội của ông ấy."

Người đàn ông tóc nâu cau mày:

"Sao cậu chỉ là Trung tá?"

Lúc này, người phía sau ông ta chen vào:

"Công tước có ra văn bản ủy quyền chỉ huy không?"

Vương Trung nhìn về phía người vừa nói, phát hiện người này đội mũ kê-pi, trên mũ có viền màu xanh lam.

"Thẩm phán quan, tình hình hiện giờ rất khẩn cấp, để đảm bảo bộ máy chỉ huy quân đội hoạt động thông suốt, những thủ tục rườm rà đó có thể tạm gác lại." Người đàn ông tóc nâu quay đầu lại, trừng mắt nhìn người vừa cắt ngang cuộc nói chuyện.

Thẩm phán quan... Xem ra hai vị này là người của Thẩm Phán Đình, Thẩm Phán Đình, viền xanh lam trên mũ kê-pi - Vương Trung thầm rùng mình, lặng lẽ kìm nén suy nghĩ của bản thân, âm thầm ghi nhớ một điều: "Sau này trước mặt những người đội mũ kê-pi có viền xanh lam phải hết sức cẩn thận lời ăn tiếng nói".

Gã "mũ xanh" bị khiển trách khẽ cúi đầu:

"Xin lỗi, Giám mục."

Sau đó, hắn lùi lại một bước, dùng ánh mắt như thể đang định giá lợn hơi nhìn chằm chằm Vương Trung.

Vương Trung cố gắng phớt lờ ánh mắt này, nói với "Giám mục":

"Tôi là Aleksei Konstantinovich Rokossovsky, hiện tại tôi là chỉ huy của đơn vị này."

Vị Giám mục chủ động giơ tay chào Vương Trung:

"Rất hân hạnh được gặp ngài, Bá tước dũng cảm. Tôi là Stepan Alexandrovich Polotsk. Tôi mang đến đây những tu sĩ cuối cùng, chúng tôi còn một ít thần tiễn, chắc chắn có thể tiêu diệt được kha khá xe tăng của địch!"

Vương Trung:

"Có phải tiểu đội thần tiễn của tu sĩ Yetsemenko không?"

Giám mục Stepan có vẻ hơi bất ngờ: "Ngài quen tu sĩ Yetsemenko sao?"

Vương Trung: "Tôi quen Lyudmila - tu sĩ cầu nguyện của tiểu đội bọn họ, cô ấy vốn là lính của tôi - tu sĩ cầu nguyện dưới trướng tôi, nhưng tiểu đội thần tiễn của chúng tôi đã hy sinh hết rồi, chỉ còn lại một mình cô ấy, cũng không còn thần tiễn."

Giám mục Stepan:

"Thì ra là vậy. Tôi sẽ bảo tu sĩ Yetsemenko chăm sóc cho cô Lyudmila."

Hả? Không lẽ vị Giám mục này có hiểu lầm gì kỳ quái sao?

Vương Trung cũng lười đính chính, dù sao một trong những lý do khiến hắn hành động chính là đảm bảo Lyudmila được sống, cô ấy được chăm sóc đặc biệt thì đương nhiên là tốt rồi.

"Vậy chúng ta..."

Vương Trung đang định nói tiếp, thì bị vị Giám mục cắt ngang.

Giám mục Stepan:

"Chúng ta phải phản công quân địch, đúng không?"

Không biết vì sao, vẻ mặt của Giám mục tràn đầy sự mong đợi.

Vương Trung chần chừ một chút:

"À, cái này..."

Giám mục Stepan siết chặt nắm đấm: "Phải cho lũ Prosen thấy được ý chí kiên cường của chúng ta, cho chúng biết tổ quốc Ant của chúng ta sẽ không dễ dàng bị khuất phục!"

Vương Trung há hốc mồm, tại sao đám người này lại hăng hái lao đầu vào chỗ chết như vậy?

"Không, xin ngài bình tĩnh."

Hắn vội vàng giành lại quyền lên tiếng:

"Chúng ta tiến lên phía trước là vì quân địch phòng thủ yếu ớt, chúng căn bản không ngờ tới sẽ bị tấn công. Hiện tại, vị trí của chúng ta là sở chỉ huy của một sư đoàn địch, bây giờ sư đoàn đó chắc chắn đang hỗn loạn, chúng ta có thể dễ dàng thoát khỏi vòng vây."

Trong lúc Vương Trung nói, Giám mục Stepan dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn hắn chằm chằm, như thể đang nhìn một kẻ phiền phức.

Chờ Vương Trung nói xong, Giám mục Stepan cao giọng:

"Thoát khỏi vòng vây? Chẳng phải đó là từ bỏ phản công sao?"

"Là phản công, đương nhiên là phản công, ngài nhìn xung quanh xem!"

Vương Trung xòe hai tay ra:

"Chúng ta đã đánh tan sở chỉ huy của địch, thế chẳng lẽ còn chưa được coi là phản công? Phản công và phá vây không mâu thuẫn với nhau, chúng ta phải rút lui về tuyến phòng thủ tiếp theo của quân ta, sau đó tham gia phòng ngự."

Giám mục Stepan quay đầu liếc nhìn hai vị Thẩm phán quan.

Vương Trung luôn cảm thấy ba người này có gì đó kỳ lạ.