Hệ Thống Trung Y (bản dịch)

Chương 6. Có Thật Sự Thần Kỳ Như Vậy Không?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi có một bác sĩ trung y bắt mạch cho tôi, vị ấy nói tôi có sỏi thận." Vương Vũ thành thật trả lời.

Lý Lỗi nghe xong, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cười rộ lên: "Ha ha ha, bác sĩ trung y bắt mạch cũng có thể biết được anh có sỏi thận sao?”

Thanh âm của gã khá lớn, sau khi nói xong, sắc mặt của các bệnh nhân xếp hàng phía sau Vương Vũ đều thay đổi, hiển nhiên cả bọn họ cũng không tin câu chuyện này.

Bác sĩ trung y có thể biết được trong người bệnh nhân có sỏi thận hay không hả?

Có thật sự thần kỳ như vậy không?

"Người trẻ tuổi, nếu bác sĩ trung y có thể biết được trong người anh có sỏi thận hay không, thì đám người chúng tôi cũng không cần đi làm bác sĩ nữa rồi. Loại chuyện linh tinh của đám lừa đảo này mà anh cũng tin ư?" Lý Lỗi nhếch miệng nói: "Nói đi, có phải anh ta giới thiệu mấy loại thực phẩm chức năng gì đó cho anh, để anh mua uống, có phải hay không?”

Vương Vũ lắc đầu: "Không có đâu.”

Lý Lỗi cảm thấy kỳ lạ nói: "Không có? Vậy anh ta có kê đơn cho anh không?”

Vương Vũ gật gật đầu: "Có, nhưng không phải là đơn thuốc trị sỏi thận. Anh ấy nói tỳ vị của tôi dương hư, cần phải chữa bệnh này trước. Lúc bắt mạch, tôi cũng không nói chuyện với anh ấy, thế mà anh ấy không chỉ biết tối hôm qua tôi ăn đồ lạnh, còn biết cả đêm tôi bị nấc nữa."

Hử?

Lý Lỗi nhíu mày, gã phát hiện ra chuyện này có chút không thích hợp.

Gã tiếp tục hỏi: "Anh khám bệnh ở đâu?"

Vương Vũ nói: "Là Hán Y Đường đó.”

Hán Y Đường?

Lý Lỗi có chút ấn tượng với cái tên này.

Dường như các bác sĩ ở nơi đó đều là bác sĩ trung y!

Không đúng, nếu như tay nghề trung y của bọn họ thật sự giỏi như vậy, vì sao cho đến tận bây giờ, gã còn chưa từng nghe ai nói đến?

Vương Vũ thấy Lý Lỗi mãi vẫn không trả lời, lại chú ý thấy thời gian uống thuốc của mình sắp tới, vì thế, lập tức thúc giục nói: "Bác sĩ, hay là chúng ta đi chụp CT trước đi.”

Lý Lỗi cũng không miễn cưỡng, nếu chính bệnh nhân đã muốn làm kiểm tra, vậy thì làm thôi: "Được, để tôi ký giấy kiểm tra cho anh, sau khi chụp xong, anh cầm phim chụp đến đây.”

Vương Vũ nhận lấy giấy tờ, lập tức đi ra khỏi phòng khám. Sau khi gã đi loanh quanh lòng vòng một lúc, lại nghe theo hướng dẫn của y tá, rốt cuộc cũng tìm được chỗ chụp CT.

Rồi theo chỉ đạo của bác sĩ, Vương Vũ bước vào phòng chụp CT.

Không bao lâu sau, phim của Vương Vũ đã được chụp xong.

"Chàng trai à, thận của cậu... Tuổi còn trẻ, sao lại biến thành như vậy chứ?" Bác sĩ thấy Vương Vũ đi ra, đã cầm phim chụp, vô cùng cảm khái nói.

Trong lòng Vương Vũ thoáng run rẩy một hồi, gã vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Thận của tôi thật sự có sỏi sao?"

Bác sĩ sửng sốt: "Cậu còn biết mình có sỏi thận sao?”

Mẹ kiếp, bị vị bác sĩ kia nói trúng rồi!

Sắc mặt Vương Vũ có chút khó coi, gã không ngờ nổi trong người mình lại thật sự có sỏi thận.

Chẳng lẽ chỉ vì cái bệnh này mà gã sẽ ợ ra rớm (chết) sao?

Từ khi Vương Vũ rời khỏi Hán Y Đường, trong lòng gã luôn vô cùng thấp thỏm lo âu, mãi cho đến khi phim chụp X-quang xuất hiện, cảm xúc mới lắng xuống một chút. Suy cho cùng, mọi chuyện cũng xảy ra rồi, lúc này coi như gã đã chấp nhận số phận.

Vị bác sĩ trung y kia nói đúng, nhưng kết quả chẩn đoán cho ra câu trả lời gã thật sự có sỏi thận lại khiến bản thân Vương Vũ vô cùng khó chịu.

Gã còn trẻ lắm mà!

Bác sĩ thấy sắc mặt Vương Vũ không thích hợp, lập tức mở miệng khuyên nhủ: "Chàng trai à, cậu đừng quá mức đau khổ. Tuy cậu có hơi nhiều sỏi thật, nhưng kích cỡ đều không vượt quá 5mm, còn không chưa đến mức phải phẫu thuật. Chỉ cần lúc bình thường, cậu chú ý cải thiện thói quen sinh hoạt, uống nhiều nước, vận động nhiều lên, tốt nhất là chạy bộ, lại phối hợp với điều trị bằng thuốc ép sỏi ra ngoài… Cứ kiên trì làm như vậy khoảng 3 đến 5 năm, có lẽ không sao đâu.”

Vương Vũ giữ nguyên sắc mặt khó coi, khẽ gật gật đầu. Sau khi gã nhận phim chụp từ trong tay bác sĩ, tâm trạng đã xấu đi, rồi ủ rũ rời khỏi phòng chụp CT.

Gã không tiếp tục trở lại phòng khám nữa, sau khi ra khỏi bệnh viện trung ương, gã trực tiếp bắt taxi đi về Hán Y Đường.

Trong phòng khám khoa thận, Lý Lỗi vẫn một mực chờ phim chụp của Vương Vũ, nhưng khá lâu rồi vẫn chưa thấy đối phương đâu. Gã thoáng nhìn đồng hồ, đã được nửa giờ rồi, đáng lẽ đối phương phải chụp CT xong từ lâu rồi chứ, sao còn chưa đến đây?

Có hay không cũng phải cho ra kết quả chứ?

Lý Lỗi nhìn quanh, tạm thời phòng khám không có bệnh nhân, gã dứt khoát cầm lấy điện thoại bàn, gọi cho phòng chụp CT.

"Này, hôm nay là lão Đặng trực ban sao?"

"Anh là?"

"Tôi là Lý Lỗi của khoa thận."

"À, là chủ nhiệm Lý sao? Anh đợi một chút... chủ nhiệm Đặng, chủ nhiệm Lý tìm anh...”

“Có chuyện gì vậy lão Lý? Tìm tôi có chuyện gì?”

“Có phải vừa nãy mới có một bệnh nhân tên là Vương Vũ đến chỗ anh chụp CT không?"

"Đúng vậy, tôi xem danh sách, là anh ký giấy. Chàng trai này tuổi không lớn, nhưng lại có không ít sỏi thận. Làm sao vậy? Anh gọi đến đây làm gì? Phim chụp có vấn đề sao?"

Lý Lỗi nghe xong, cứ như vừa nghe thấy một tiếng sét đánh giữa trời quang.

Gã kinh ngạc nắm chặt điện thoại, vẻ mặt đầy khiếp sợ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, cũng coi như không nghe thấy tiếng vọng lại từ đầu dây bên kia.

Bây giờ, trong đầu gã chỉ có duy nhất một âm thanh.

Trên đời này thật sự có bác sĩ trung y có thể tìm ra thận kết sỏi sao?