Hệ Thống Trung Y (bản dịch)

Chương 2. Nói Chuyện Với Ngũ Tạng!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nếu là như vậy, thì quá nghịch thiên rồi còn gì?

Tuyệt đối chính là một bộ máy CT hình người! (CT là chụp X-quang)

Ghê thật! Ghê thật!

Sáu giờ sáng, Trần Kháng đã đến Hán Y Đường.

Bên trong Hán Y Đường có tổng cộng năm phòng khám bệnh và mười bác sĩ trung y, được phân chia công tác theo chế độ thay ca.

Hôm nay, Trần Khánh trực tại phòng khám số năm, là phòng mạch trong cùng của Hán Y Đường.

Một giờ sau, khoảng bảy giờ, bên ngoài các gian phòng khám khác đã có hàng người xếp hàng chờ đợi, nhưng ở phòng của Trần Khánh bên này lại không một bóng người.

Tuy Hán Y Đường có thanh danh hiển hách, cũng có danh dự không tồi trong tâm trí người bản địa, có rất nhiều bệnh nhân sau khi điều trị tại bệnh viện không mang lại kết quả như ý, đều sẽ chạy tới Hán Y Đường thử xem sao.

Nhưng theo tình huống bình thường, những bệnh nhân này đều tin tưởng những bác sĩ trung y lớn tuổi.

Và gần như trong tiềm thức, khi bọn họ vừa nhìn thấy những người trẻ tuổi lại đẹp trai như Trần Khánh, đều sẽ mặc định cho rằng: hắn không đáng tin.

Vì vậy, đã sáng bảnh mắt rồi, nhưng Trần Khánh chờ đợi hơn một giờ, vẫn không có ai tới tìm hắn xem bệnh.

Ngay khi Trần Khánh có chút nản lòng, bỗng nhiên một người đàn ông béo đến cửa.

"Bác sĩ mau qua xem giúp tôi. Bụng tôi đau quá, hôm qua còn đau cả lưng."

Cuối cùng cũng có người đến đây!

Trần Khánh vui vẻ mời gã ngồi xuống, sau đó cười nói: "Nào, đưa tay ra đây, để tôi bắt mạch cho anh trước."

Người đàn ông béo ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, Trần Khánh đặt đầu ngón tay lên cổ tay anh ta.

Vị trí bắt mạch chuẩn là ba vị trí: ngón trỏ ở thốn, ngón giữa ở quan, ngón áp út ở xích.

(Giải thích : có ba mạch ở cổ tay: xích, quan, thốn. bắt đầu từ gốc bàn tay bên dưới ngón tay trỏ, cách mỗi một tấc là một vị trí mạch)

Thốn xem tâm phế (tim phổi), quan xem can tỳ (gan lá lách), xích xem thận.

Nhưng ngay lúc Trần Khánh tập trung tư tưởng cảm thụ nhịp tim đập của người bệnh, đột nhiên trong đầu hắn truyền đến mấy âm thanh không biết chui ra từ nơi nào.

"Tê ~~ lạnh thật nha, ngày hôm qua mập mạp này ăn mười ba cây kem que, suýt chút nữa đã đông chết ta rồi."

"Đừng nói nữa, tối hôm qua hắn nấc suốt cả đêm, cả ta còn chẳng được ngủ ngon, tức muốn nổ phổi."

"Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, không phải chỉ là tham ăn một chút thôi sao? Chuyện quá nhỏ. Các ngươi xem hắn thức đêm tới mười mấy năm, ta đã gầy xọp đi rồi, nhưng ta có nói cái gì không?"

"Ồn ào om sòm, mấy chuyện này có lớn lao gì đâu? Ở trong bụng ta còn một đống đá đây này. Mọi người cứ học theo ta đi, nằm xuống là xong việc."

"Tức chết ta! Tức chết ta rồi! Sắp hơn 200 cân đến nơi, thế mà mỗi ngày cứ ăn vô tội vạ, mệt muốn chết ta mà. Nếu hắn còn tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đừng hòng sống sót nữa."

Cái quỷ gì đây?

Là ai đang nói chuyện vậy?

Trần Khánh nhìn dáo dác khắp nơi, nhưng lại phát hiện, ngoại trừ người bệnh với vẻ mặt mờ mịt kia, trong phòng mạch này chẳng còn người nào khác nữa.

Mà lúc này, âm thanh kia lại xuất hiện.

"Là ai… ai đang nói chuyện?"

"Mau xuất hiện đi! !"

Ừm?

Là đang nói chuyện với ta sao?

"Chính là ngươi, ngươi là ai, hãy xưng tên ra!"

Trần Khánh không trả lời đối phương, mà hỏi ngược lại: "Có thể, nhưng mà ngươi nói cho ta biết ngươi là ai trước đi."

"Hừ hừ, ta là tâm hoả, nó là can mộc, nó là thận thủy, nó là phế kim, nó là tỳ thổ. Được rồi, nói mau, ngươi là ai? Nếu tự ý xông vào tạng phủ muốn làm chuyện xấu, năm huynh đệ chúng ta sẽ không cho ngươi dễ dàng, thoải mái đâu!" Tâm hoả nói.

Ai nha!

Còn rất trung nhị (tính cách phản nghịch tuổi dậy thì) nha!

Trần Khánh khá là vui vẻ!

Hắn không nghĩ tới sau khi bản thân nhận đại lễ bao tân thủ, đạt được kỹ năng【 Linh Thức 】, nó lại có thể giúp mình nói chuyện với ngũ tạng của người bệnh.

Ngưu bức! (Trâu bò)

"Ta không đến để làm chuyện xấu !" Trần Khánh cảm thấy cực kỳ hứng thú tiếp tục trao đổi với tâm hoả.

"Vậy ngươi muốn làm cái gì? Nếu không nói rõ nguyên do, chúng ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu!" Tâm hoả có tính tình táo bạo rất giống một thiếu niên trung nhị.

Trần Khánh chân thành nói: "Ta đến để chữa bệnh cho các ngươi."

Chữa bệnh?

Tâm can tỳ phế thận lập tức trở nên vui vẻ!

"Thật sự?"

Trần Khánh cười nói: "Đương nhiên, nhưng các ngươi phải trả lời ta mấy vấn đề trước đã."

"Ngươi nói đi!" Tâm hoả nói.

"Vừa rồi ta nghe được một ai đó nói trong bụng mình có một đống đá, là ai nói vậy?" Trần Khánh hỏi.

"Thận thủy, hắn hỏi ngươi kìa, mau ra nói chuyện đi!" Tâm hoả nói.

Rất nhanh, Trần Khánh lại nghe được giọng nói lười biếng vừa nãy: "Nói cái gì đây? Có gì hay mà nói chứ? Còn ta thì sống, mất ta là chết. Cả đời này, ta luôn ở trong tình trạng tiêu hao dần vì bị người sử dụng. Người dùng ta mà không hiểu ta, tổn hại ta mà không tiếc ta, thì cần gì phải quan tâm tới ta nữa?"

"Nói tiếng người! !" Tâm hoả rít gào.

Thận thủy lập tức kinh hãi, nói: "Là ta vừa nói đó."