Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Đầu tiên tôi kê cho cô một đơn thuốc, giải quyết bệnh trạng khí hư huyết ứ cho cô, sau đó lại viết cho cô một phần thực đơn hàng ngày. Đúng rồi, cô cũng nói thời gian công tác của cô cho tôi biết đi, tôi sẽ viết luôn cho cô thời gian rèn luyện quy định, chỉ cần cô nghiêm khắc thực hiện theo những gì tôi nói, tình trạng cơ thể cô có thể khôi phục lại trong vòng một, hai tuần." Trần Khánh nói.

Lạc Tiểu Khê kinh ngạc nhìn Trần Khánh” "Nhanh như vậy sao?"

"Đương nhiên." Trần Khánh cười nói.

Kỳ thật phần lớn người đều hiểu lầm về trung y. Bọn họ cho rằng trung y chỉ có thể điều trị chậm rãi, kỳ thật chỉ cần bác sĩ trung y tìm đúng chứng bệnh, gần như hiệu quả đều nhanh tới mức dựng sào thấy bóng.

Đại đa số tật bệnh bình thường, giống như cảm mạo… vân van, chỉ cần dùng xong một liệu trình thuốc Đông y sẽ thấy hiệu quả, nếu kiên trì dùng xong ba liệu trình thuốc Đông y, gần như đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Trong trường hợp bác sĩ trung y yêu cầu người bệnh phải uống thuốc lâu dài, thì hơn phân nửa chính là bọn họ không tìm được đúng bệnh.

Rơi vào tình huống ấy, nếu là một vị bác sĩ trung y có lương tâm, bọn họ sẽ nói rõ chi tiết với người bệnh, để đối phương đi mời một vị cao minh khác, và đương nhiên nếu là bác sĩ không có lương tâm, bọn họ sẽ tiếp tục bốc thuốc cho người bệnh mua về dùng.

Đương nhiên, thường thức trên không đề cập tới những chứng bệnh khó trị khác.

Khi Trần Khánh nói chuyện cùng Lạc Tiểu Khê, hắn đã kê xong đơn thuốc rồi.

Đương quy 15g, bạch thược 15g, xuyên khung 15g, bạch thuật 15g, phục linh 20g, trạch tả 15g, nữ trinh tử 15g...

Tên của phương thuốc này là Đương Quy Thược Dược Tán, có tác dụng hoạt huyết điều kinh, kiện tỳ sấm thấp (bổ tỳ, hút ẩm), từ đó dễ dàng lưu thông khí huyết.

Trần Khánh đã tiến hành gia giảm một chút liều lượng trong đơn thuốc gốc, cho ra một đơn thuốc vừa vặn phù hợp với chứng bệnh của đối phương.

Sau khi hắn viết xong đơn thuốc, lại viết một phần thực đơn hàng ngày trong suốt một tuần cho Lạc Tiểu Khê.

Kỳ thật, thứ này vốn khong nằm trong phạm vi công tác của Trần Khánh, suy cho cùng, nơi này của bọn họ cũng là phòng khám, mà không phải quán ăn dưỡng sinh.

Nhưng ở thời điểm Trần Khánh học đại học, hắn đã xem qua không ít bộ sách có nội dung về dược thiện (dùng dược liệu chế biến thành món ăn) trong giờ ngoại khoá, hơn nữa lúc nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi khi mẹ của hắn rảnh rỗi, bà sẽ dạy hắn cách nấu ăn, còn nói là đàn ông biết nấu ăn, trong tương lai không lo không tìm được vợ.

Kết quả là, người mẹ lo lắng con mình ế vợ ấy, đã truyền tay nghề đầu bếp kết hợp với tri thức về dược thiện lên người Trần Khánh, bởi vậy trên phương diện ẩm thực này, hắn còn có cách lý giải khá độc đáo của riêng mình.

Hiện giờ, hắn còn có thể kết hợp hoàn mỹ giữa thuốc Đông y và nguyên liệu nấu ăn, làm thành từng món dược thiện sắc hương vị đủ đầy, đồng thời cũng có hiệu quả trị liệu của thuốc Đông y.

Cho nên, ở thời điểm Trần Khánh viết thực đơn hàng ngày cho Lạc Tiểu Khê, hắn còn viết một vài món dược thiện đơn giản dễ làm lên đó, cũng chú thích đầy đủ phương pháp chế biến.

Mười phút sau, một phần thực đơn hàng ngày đa dạng dành cho một tuần mới mẻ đã ra lò.

"Đây, cho cô. Lượng dược liệu trong đơn thuốc này được chia làm ba thang, một ngày uống một thang, uống xong ba thang lại đến đây tái khám một lần. Còn thực đơn hàng ngày, cô cần phải kiên trì thực hiện. Tôi đã viết phương pháp chế biến vào trong này cả rồi, chúng đều rất đơn giản. Nếu cô không hiểu cũng có thể đi tới hỏi lại tôi. Cứ yên tâm, đừng nhìn bên trong có cá có thịt, thì cảm thấy ăn vào nhất định sẽ béo. Tôi khẳng định chỉ cần công năng tỳ vị trong cơ thể cô khôi phục, năng lực vận hành tăng lên, những món ăn này vào trong người chỉ làm bổ dưỡng ngũ tạng lục phủ của cô thôi. Kể cả mỗi ngày cô đều không chịu vận động, trong khoảng thời gian ngắn, cân nặng cũng không tăng lên đâu." Trần Khánh nhìn gương mặt nhăn nhó nhíu mày của Lạc Tiểu Khê, lập tức biết, nhất định là cô cảm thấy lượng đường trong phần thực đơn hàng ngày này đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng rồi. Bởi vậy, hắn phải vội vàng giải thích cho cô ấy hiểu.

"Cô nhìn dáng người hiện tại của cô xem. Đúng là mặc quần áo vào sẽ rất đẹp, người ngoài hoàn toàn không nhìn ra được, nhưng trên thực tế, phần bụng của cô đã phình to, khuôn mặt thoáng hiện phù thũng. Tôi dám khẳng định với cô là cô có giảm béo như thế nào cũng không giảm được những chỗ ấy đâu. Ngược lại, nếu cô nghiêm túc thực hiện theo những lời tôi nói, cứ ăn cơm bình thường, tôi cam đoan với cô rằng, chưa đầy một tuần, bụng cô sẽ bằng phẳng trở lại, chứng phù thũng trên mặt cũng biến mất, và trên cảm quan thị giác, cô sẽ có cảm giác thật rõ ràng rằng bản thân mình đã gầy đi."

Lạc Tiểu Khê trừng lớn hai mắt, bên trong ngoại trừ kinh ngạc, còn mang theo một chút sợ hãi.

Thật là đáng sợ!

Rõ ràng cô đã quấn kín như vậy… thế mà hắn còn biết được phần bụng cô đã phình to, trên mặt còn có phù thũng.

Những bác sĩ trung y đều tự mang theo con mắt thấu thị (mắt nhìn xuyên thấu) sao?