Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Hôm qua ta có chỗ đốn ngộ, sáng tạo ra một môn Huyền giai đao pháp đỉnh phong!" Diệp Tiêu Dao đi thẳng vào chủ đề.

“Cái...... Cái gì? Tiểu tổ sáng tạo ra một môn Huyền giai đao pháp á?”

Hơn một ngàn đệ tử trong nháy mắt liền chấn động, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Phàm là người có thể sáng tạo công pháp thì đều là hạng người có ngộ tính siêu quần, tu vi cũng rất mạnh. Hơn nữa còn cần có thiên thời địa lợi và rất nhiều cơ duyên.

Mấu chốt là dù cho sáng tạo như thế nào thì cũng phải có thời gian, động một chút là mấy chục tới trên trăm năm!

"Người gõ vang chín tiếng chuông có ngộ tính nghịch thiên khủng bố như vậy sao?”

“Vậy mà lại có thể trong một đêm sáng tạo ra một môn Huyền giai đao pháp đỉnh phong!"

“Đao pháp này...... Có thể tu luyện sao?”

Chúng đệ tử nghị luận sôi nổi, khiếp sợ không thôi.

Bọn họ vừa bội phục lại vừa tôn kính, và cũng có nghi ngờ lời nói của Diệp Tiêu Dao.

Huyền giai đao pháp cũng không phải rau cải trắng. Ngộ tính có cao hơn nữa cũng không thể nào một đêm liền ra lò được!

Ai tới thử một chút đi!

"Đao pháp này là Huyền giai đỉnh phong, nhưng đối với tư chất của người tu luyện lại có yêu cầu rất thấp, thậm chí muốn tu luyện đến đại thành cũng rất đơn giản, tất cả đệ tử Chân Huyền cảnh chỉ trong vài ngày liền có thể làm được!" Diệp Tiêu Dao lại ném ra một quả bom hạng nặng.

“Cái quái gì vậy? Chỉ trong vài ngày liền tu luyện đại thành? Điều này sao có thể?”

Ở xa xa, Bạch trưởng lão cũng đã ngồi không yên vị. Hắn khiếp sợ nhìn về phía Diệp Tiêu Dao, phảng phất như đang nghe lầm.

Tu sĩ Chân Huyền Cảnh tu luyện một môn Huyền giai đao pháp đỉnh phong mà muốn đại thành thì cần tối thiểu mấy tháng.

Thánh tử gõ vang sáu tiếng chuông cũng phải cần tới một tháng.

Diệp Tiêu Dao vậy mà lại nói dù có ngộ tính thấp hơn nữa nhưng tất cả đệ tử Chân Huyền Cảnh chỉ cần vài ngày là có thể tu luyện đại thành, chuyện này hoàn toàn phá vỡ quy luật trong tu luyện!

Dưới đài giảng đạo càng là sôi trào, từng người hô hấp dồn dập, hai mắt đều đỏ.

Nếu thật sự như vậy thì nó liền có lực hấp dẫn trí mạng đối với bọn họ!

Diệp Tiêu Dao mỉm cười, tùy ý rút ra một tờ giấy.

Bạch trưởng lão nhận lấy, vẻ mặt vô cùng kích động.

“Thật đấy! Đao pháp này là thật!”

Bằng nhãn lực của trảm đạo vương, hắn tuyệt đối sẽ không phán đoán sai lầm.

“Cho dù là phàm thể thì tiểu tổ cũng là chí bảo của Thánh Địa Thái Huyền chúng ta!”

Bạch trưởng lão nhìn về phía Diệp Tiêu Dao, giống như phát hiện ra đại lục mới mà kích động không thôi.

Ở thời đại công pháp thần thông chính đạo khan hiếm này, Diệp Tiêu Dao mới tám tuổi mà đã sáng tạo được một môn Huyền giai đao pháp.

Điều này có ý nghĩa quá lớn, nếu như truyền ra ngoài thì phỏng chừng có thể rung động cả Cửu Châu!

Thậm chí các thánh địa khác sẽ cướp đi Diệp Tiêu Dao và cung phụng hắn như tiểu tổ tông!

Bạch trưởng lão bình ổn lại tâm tình kích động, cúi đầu nhìn lại, đột nhiên sắc mặt hắn có chút không thích hợp.

"Đao pháp này đúng là không sai, nhưng mà..."

Bạch trưởng lão nhìn xem tờ giấy mà mí mắt giật giật.

Hắn nhịn không được nhìn vè phía Diệp Tiêu Dao.

Tiểu tổ chỉ mới tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu, vẻ mặt người vật vô hại, nhưng phương pháp tu luyện của môn đao pháp này lại có chút kinh dị a!

“Bạch trưởng lão, ta muốn thử xem! Ta tin tưởng tiểu tổ thật sự sáng tạo ra Huyền giai đao pháp!”

Ngay khi mọi người đang sôi trào, một nam thanh niên áo lam bước ra với vẻ mặt kích động.

Đây là một vị đệ tử Chân Huyền Cảnh, có tên là Phong Kỳ, thuộc đệ tử nội môn.

Đầu năm nay bởi vì công pháp thần thông khan hiếm, giá cả đắt đến thái quá. Hắn bởi vì điểm cống hiến không đủ nên đến nay Chân Huyền công pháp cũng mua không nổi.

Không có công pháp thần thông gia trì, tu vi của hắn liền không phát huy ra được.

Điều này giống như trời sinh thần lực mà không có thủ đoạn công kích, vậy chỉ là một tên mãng phu vô não va chạm mà thôi.

“Ngươi chắc chứ?”

“Ta chắc!”

“Vậy được.”

Phong Kỳ phi thường kiên quyết sải bước đi lên bục giảng.

Bạch trưởng lão chần chờ một chút rồi đưa tờ giấy này cho Phong Kỳ.

Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc môn Huyền giai đao pháp này có tu luyện được hay không. Dù sao hắn cũng ở đây nên sẽ không chết được người.

Phong Kỳ mừng rỡ như điên, lai tay lên quần áo, trịnh trọng nhận lấy tờ giấy.

Hắn cúi đầu nhìn kỹ, sau đó

dụi dụi hai mắt để nhìn kỹ lại.

Sắc mặt hắn đang vui mừng dần dần cứng lại, hắn nhịn không được mà nhìn về phía Tiểu Tổ mang vẻ mặt người vật vô hại ngồi trên bục giảng.

“Tiểu tổ… cái này......”

Phong Kỳ rất do dự, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với Tiểu Tổ nên hắn tin tưởng môn Huyền giai đao pháp này là thật, mặc dù nó có chút tà môn.

Không, nó quả thật rất tà môn!

Liều thôi!

Sau khi tìm hiểu thấu triệt, Phong Kỳ cắn răng một cái, mãnh liệt lấy ra một con dao nhỏ.

Bầu không khí trở nên dị thường yên tĩnh. Các đệ tử bên dưới đều rất chờ mong.

Sau đó.

Trong ánh mắt dại ra của mọi người, bồng nhiên...

Phập!!!

Phong Kỳ cầm lên dao nhỏ trực tiếp đâm vào đùi mình!

???

Chúng đệ tử đều choáng váng, ngây ra như phỗng.

Toàn trường chết lặng nhìn xem trên đùi Phong Kỳ phun máu ra ngoài.