Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Hoại bất ngờ xông ra làm những bang chúng kia của Thanh Trúc bang nhất thời luống cuống.

Đa số bọn họ đều chỉ ngang trình độ đánh lộn ngoài đường mà thôi, trường hợp có người xông ra liền giết người dứt khoát như vậy có mấy ai từng chứng kiến chứ?

Kiếm ngắn trong tay Lý Hoại đâm, thọc, chém, rạch vô cùng tàn nhẫn, chỉ một người mà đã có thể trấn áp một loạt bang chúng đến để chi viện.

- Một đám phế vật!

Đới Xung nhìn thấy cảnh này suýt chút nữa bị tức hộc máu, không ngờ thuộc hạ của mình lại phế vật như vậy, nhiều người cùng xông lên như vậy mà lại không ngăn chặn được một người.

- Bắt tiểu tử này lại trước cho ta!

Bên cạnh Đới Xung còn có bốn người.

Bốn người này là những người cũ đã theo Đới Xung nhiều năm nay, đều đã từng giết người trong những trận chiến bang phái, cũng đã từng thấy máu nên ra tay rất nhanh nhẹn.

Cả bốn người vung vũ khí ra nhắm về hướng Tô Tín.

Lôi cổ ung kim chùy của Đới Xung liền múa lên đầy uy lực mạnh mẽ, chỉ cần đập trúng, không chết cũng sẽ bị thương.

Tô Tín nhanh nhẹn nâng thanh kiếm mảnh trong tay lên chống đỡ hai thanh trường đao đang chém đến.

Chùy lớn của Đới Xung đã lao đến, Tô Tín chỉ có thể lùi bước, một chân đá chiếc bàn ra trước người Đới Xung, nhưng liền bị một chùy đập nát.

Thực lực của bản thân Đới Xung vốn sánh ngang hàng với những võ sĩ hậu thiên sơ kỳ, lại có bốn thuộc hạ bang chúng thân thủ không tồi, Tô Tín nhất thời chới với, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

- Tiểu tử, chỉ dựa vào hai người các ngươi mà cũng dám đến thích sát lão tử sao, đúng là chán sống rồi!

Đới Xung đã tung hoàng giang hồ hơn mười năm, đến lúc ngủ mà binh khí vẫn chẳng rời tay, hai kẻ tiểu bối nay lại dám thích sát hắn giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là coi trời bằng vung.

Sắc mặt Tô Tín không chút biểu cảm, tuy giờ chống đỡ khó nhọc nhưng thần sắc lại chẳng có chút lo lắng nào.

Lúc này Lý Hoại đã chém giết gần đến chỗ Tô Tín, hắn ném chiếc hộp gỗ đựng thanh trọng kiếm cho cậu.

- Nhận kiếm!

Tô Tín nhảy lên đón lấy, một kiếm chém vỡ chiếc hộp, cầm lấy thanh trọng kiếm, rồi lao thẳng về phía Đới Xung.

Vừa rồi Tô Tín bị Đới Xung áp chế chỉ vì binh khí trong tay quá yếu kém.

Kiếm mảnh tuy sắc nhọn nhưng quá yếu đuối, cộng thêm sự hợp sức của bốn bang chúng bên mình hắn ta, cậu chẳng dám liều mạng với Đới Xung.

Lôi cổ ung kim chùy đó nặng cả trăm cân, chỉ mấy chùy đánh xuống thôi cũng e rằng thanh kiếm mảnh của cậu sẽ thành thứ bỏ đi mất.

Giờ trọng kiếm đã về tay, Đại Tu Di Kiếm Pháp của Tô Tín liền được thi triển ngay, kiếm quang dường như du long, dày đặc không dứt, trọng kiếm được Tô Tín múa lên không hề có khe hở nào.

Lôi cổ ung kim chùy của Đới Xung ập xuống ầm một tiếng nhưng bị trọng kiếm đánh bật trở ra.

Bốn bang chúng kia càng không chống đỡ nổi, bọn họ không có nội công, cũng không có thần lực trời sinh như Đới Xung, sức mạnh kém xa so với Tô Tín nên dễ dàng bị đánh bay.

“Đây là kiếm pháp quái quỷ gì chứ?”

Tuy Đới Xung chưa đạt đến bậc hậu thiên sơ kỳ nhưng hắn ta cũng là võ sĩ từng tu luyện nội công, nhìn liền biết kiếm pháp này của Tô Tín không phải hạng tầm thường.

Đại Tu Di Kiếm Pháp thuộc dạng tẩm ngẩm mà đấm chết voi, kiếm pháp dồn dập nhưng lại thi triển tự do, một khi dùng thế thủ, dù là kẻ có thực lực mạnh hơn Tô Tín, cũng không dễ phá vỡ được, huống hồ là Đới Xung.

Coong coong coong.

Âm thanh kim loại va chạm nhau không ngừng vang lên.

Trọng kiếm thế lớn sức mạnh, mỗi lần va chạm với lôi cổ ung kim chùy đều chẳng hề yếu thế.

Bốn bang chúng kia dù rất muốn giúp đỡ nhưng cũng đành đứng tại chỗ vì Đại Tu Di Kiếm Pháp thi triển dồn dập, với thực lực bọn họ, thậm chí đến việc làm cho Tô Tín tránh né đi cũng là điều không thể xảy ra.

Lúc kiếm chùy giao nhau, tay trái Tô Tín bỗng nhiên đâm ra thanh kiếm mảnh, hướng thẳng vào đan điền Đới Xung.

Cán chùy của lôi cổ ung kim chùy hạ xuống, đỡ đường kiếm hiểm độc đó, đầu Đới Xung bỗng toát mồ hôi lạnh.

May mà vì để thuận tiện nên hắn đã cho làm cán chùy từ bảy tấc dài thành nửa người, vậy mới đỡ được mũi kiếm vừa rồi, nếu không nó đã đâm thẳng vào đan điền của hắn!

- Kiếm tay trái! Kiếm tay trái thật tàn độc!

Xưa nay người dám dùng kiếm tay trái đều có đường kiếm táo bạo, quỷ dị tàn độc.

Đặc biệt là vừa rồi khi Tô Tín đang dùng tay phải đường đường chính chính thi triển Đại Tu Di Kiếm Pháp thì bỗng nhiên lại xuất hiện kiếm tay trái tàn độc, rõ ràng làm cho người ta khó mà phòng ngự được.

- Nhanh đi gọi hết thuộc hạ của ta đến đây, hôm nay phải khiến hai tên này ở lại Vĩnh Lạc phường, dù sống hay chết! Đới Xung hét to với bốn tên bang chúng đó.

Giờ hắn đã cảm thấy sự lợi hại của Tô Tín, một khi không chú ý cẩn thận thì rất dễ mất mạng, còn bắt sống làm gì? Giết đã rồi nói sau!

Bốn người kia vừa đi thì Đới Xung liền dùng thế phòng thủ.

Lôi cổ ung kim chùy thế lớn sức mạnh, vốn chẳng để cho Tô Tín có cơ hội đánh lén bằng kiếm tay trái.

Còn Lý Hoại bên đó cũng rơi vào thế bí.

Thân thủ hắn tuy không tồi nhưng không xuất thân nơi chính thống, vốn chưa tu luyện qua nội công bao giờ, sức mạnh của bản thân còn kém hơn nhiều so với Tô Tín.

Những bang chúng Thanh Trúc bang kia lấy một chọi một đều sẽ không phải là đối thủ của hắn nhưng mười người vây Lý Hoại lại, dù không tấn công, cũng khiến hắn không thể đến trợ giúp Tô Tín được, điều này cũng làm hắn chẳng biết phải làm sao.

Đới Xung cười nhạt:

- Tiểu tử, giờ buông kiếm trong tay xuống, nói ra người sai khiến ngươi đến giết ta, ta có thể tha mạng cho ngươi, còn không đợi khi thuộc hạ ta đều đến cả, hậu quả ngươi cũng biết rồi đấy.

- Còn nhớ bang chúng của Phi Ưng bang hôm qua bị Thanh Trúc bang của ngươi đánh chết không?

Sắc mặt Đới Xung lộ vẻ khó tin:

- Ngươi là người của Phi Ưng bang sao? Không thể nào! Bây giờ Phi Ưng bang không thể nào gây đại chiến với Thanh Trúc bang ta được, hơn nữa thực lực ngươi không thua kém gì với một đại đầu mục nhưng ta chưa từng gặp ngươi trong Phi Ưng bang!

Coong!

Kiếm tay trái của Tô Tín bỗng đâm ra nhưng vẫn lại bị Đới Xung ngăn cản được.

Kiếm cậu tuy nhanh nhưng Đới Xung cũng không chậm.

Hơn nữa Đới Xung đã biết kiếm tay trái của cậu quỷ dị tàn độc nên lúc nào cũng phòng thủ chiêu này của Tô Tín, dù là lúc nói chuyện như vừa rồi, hắn cũng không rời mắt khỏi tay trái của Tô Tín.

- Muốn nhân cơ hội đánh lén ta sao? Ngươi còn non kém lắm!

Đới Xung cười nhạt nhưng nụ cười hắn còn chưa tắt thì thanh kiếm lớn trong tay phải của Tô Tín đã đâm vào bụng hắn, tốc độ và cách thức còn nhanh gấp ba lần thanh kiếm mảnh!

- Ta còn chưa nói, ta thuận kiếm tay phải hơn. Tô Tín nói nhẹ nhàng.

Kiếm của Kinh Vô Mệnh nổi tiếng mạnh mẽ, tàn độc, quỷ dị, từ khi xuất đạo, ông đều dùng kiếm tay trái.

Nhưng Kinh Vô Mệnh đã từng nói trong “Biên Thành Đao Thanh”, sau khi ông mất tay trái, mọi người đều cho rằng ông đã thành phế nhân nhưng rồi những người đó lại đều chết dưới kiếm trong tay phải của ông!

Kiếm của Kinh Vô Mệnh, tay phải càng mạnh hơn tay trái, một tháng nay Tô Tín vẫn luôn luyện tập kiếm tay phải!

Trong ánh mắt Đới Xung ánh lên vẻ không cam tâm nhưng trọng kiếm đã đâm vào người để lại vết thương lớn cỡ bằng bàn tay, máu chảy nhiều đến nỗi đã làm hắn chẳng còn chút sức lực nào.

- Cuối cùng nói cho ngươi biết thêm một chuyện, ta thực sự là người của Phi Ưng bang và là đi báo thù cho bang chúng bị đánh chết đó.

Kiếm mảnh bên tay trái vung lên, đầu Đới Xung đã bị Tô Tín xách trong tay!

Những bang chúng vốn vẫn đang đánh nhau kịch liệt với Lý Hoại bỗng nhiên dừng tay lại.

Lão đại đã bị giết, còn đánh đấm gì nữa chứ?

Những bang chúng này chẳng nói thêm lời nào mà quay người bỏ chạy.

Đới Xung chỉ là lão đại của bọn họ chứ chẳng phải cha mẹ họ, lão đại chết rồi thì bọn họ hà tất gì phải đi đối chọi với hạng người hung tàn như Tô Tín chứ?

Một đám người bỏ chạy nhưng Tô Tín chẳng buồn đuổi theo, đột nhiên chỉ chặn một người lại, cười híp mắt hỏi:

- Trương Hồng đâu?

Người bị Tô Tín giữ lại chính là Trương Hồng đã giết chết thuộc hạ của cậu.

Lúc khai chiến vừa rồi, tên này liền trốn sang một bên, vốn có ý định âm thầm đánh lén.

Nhưng giờ nhìn Đới Xung đã bị Tô Tín giết rồi, lại nghe Tô Tín nói đến báo thù cho bang chúng đã bị đánh chết đó, hắn bỗng sợ mất mật.

- Không, không phải ta! Trương Hồng vội xua tay, sắc mặt trắng bệch.

- Ồ, thì ra không phải ngươi à. Tô Tín cười, vẫy vẫy tay.

Trương Hồng như vừa được đặc xá liền quay người bỏ chạy nhưng ngay sau đó, đầu của hắn cũng đã nằm trong tay Tô Tín!

Tìm tạm một chiếc khăn trải bàn bọc hai cái đầu lại xong, cậu liền đi đến trước Lý Hoại giờ sắc mặt đang có chút phức tạp, khuôn mặt vạn năm không đổi đó giờ lại có vẻ băn khoăn.

- Tô lão đại, trước kia là ta đã nhìn nhầm người. Lý Hoại khó khăn thốt ra một câu.

Lý Hoại nói không đầu không đuôi nhưng Tô Tín hiểu được ý của hắn, đó là vì những lời hắn đã nói lúc trước ở cổng trạch viện của Hổ tam gia.

Thực ra Tô Tín vốn chẳng để tâm đến những lời Lý Hoại nói lúc đó, qua tư liệu Hoàng Bính Thành đưa và thực tế tiếp xúc với Lý Hoại, cậu đã đoán được phần nào Lý Hoại là người có tính cách như thế nào.

Tính khí hắn khó chịu là vậy nhưng chỉ kính trọng những người mạnh hơn mình.

Hổ tam gia mạnh hơn hắn, vì vậy hắn cam tâm làm tay chân cho Hổ tam gia, không cầu quyền lợi, chỉ mong được Hổ tam gia cho hắn cơ hội ra trận giết địch.

Lý Cương không mạnh hơn hắn, dù thân phận hai người như nhau nhưng Lý Hoại cũng chẳng thèm coi Lý Cương ra gì.

Và Tô Tín trước kia cũng bị như vậy, dù cậu là nghĩa tử của Hổ tam gia, tiểu đầu mục của Phi Ưng bang, nhưng với Lý Hoại, cậu vẫn chẳng là gì cả.

Cho đến hôm nay sau khi hắn nhìn thấy được thực lực của Tô Tín, hắn mới thực sự xem cậu là lão đại của mình, mới có tư cách để cho Lý Hoại hắn gọi một tiếng “Tô lão đại”.

Tô Tín vỗ vai hắn:

- Ngươi cũng nói là vì lúc trước nhìn nhầm, giờ không nhìn nhầm là được rồi. Đi thôi, ở thêm lát nữa thì người Thanh Trúc bang đều đến đông đủ, chúng ta không đi được nữa đâu.

Là đại đầu mục của Thanh Trúc bang, thuộc hạ của Đới Xung ở Vĩnh Lạc phường không đến một nghìn cũng được tám trăm, hai bọn họ dù dũng mãnh đến mấy nhưng khi bị nhiều người bao vây thì cùng chỉ có đường chết.

- Cũng hy vọng rằng ta không nhìn nhầm người, theo Hổ tam gia nhưng đã rất lâu rồi kiếm ta chưa nhuốm máu.

Trong mắt Lý Hoại ánh lên ngọn lửa hưng phấn, dường như chỉ có kiếm và máu mới có thể khiến hắn hứng thú.

Tô Tín cầm đầu người đi ra khỏi sòng bạc:

- Yên tâm, ngươi theo ta thì cơ hội như vậy có nhiều lắm, ngươi có thể cố gắng là tốt rồi.

Giờ Tô Tín cũng đã có chút hứng thú với Lý Hoại này.

Một người chỉ hứng thú với kiếm và chém giết, thực không biết hắn làm sao để hình thành nên tính cách như vậy.

Loại người như Lý Hoại, không nên ở trong những bang nhỏ mà nên đầu quân ra tiền tuyến mới thích hợp.

Hai người ung dung đi ra, nửa khắc sau thì người ngựa Thanh Trúc bang mới đến.

Thứ đợi bọn họ ở đó, chỉ còn là hai thi thể không đầu.