Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thấy Trần Hạo đối với Mị Hoặc rõ như lòng bàn tay, Chu Cương cũng có chút hưng phấn, mong đợi nhìn hắn.

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Còn có lão đại Vương Hổ, tên này cũng rất trâu bò, lúc này đang ở bên ngoài câu cá tiếp khách, khi nãy người của Tuệ tỷ gọi điện thoại báo, hiện tại Vương Hổ đang trên đường về, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ về tới, hiện tại đã có chứng cứ, cũng không thể để tội phạm chạy được. Chu đội phải cẩn thận có người âm thầm thông báo để cho Hổ ca chạy mất, vậy thì không tốt lắm đâu.

Chu Cương lấy lại tinh thần, âm thầm xấu hổ, Trần Hạo đại phát thần uy để cho hắn hoàn toàn đắm chìm trong loại thủ đoạn thần bí này, thiếu chút nữa đã quên quy tắc cơ bản khi cảnh sát phá án, lúc này liền hạ lệnh bắt Mã Triệu Vĩ.

Rất nhanh, một cảnh sát với vẻ mặt ảm đạm bối rối bị dẫn tới trước mặt Chu Cương.

- Chu, chu đội, làm cái gì vậy?

Cảnh sát kia run rẩy hỏi.

Chu Cương lạnh lùng nói:

- Vương Hổ cho cậu chỗ tốt gì? Lại làm cậu có dũng khí để mạo hiểm như thế.

Sắc mặt viên cảnh sát kia đại biến, thân thể cũng không nhịn được mềm nhũng ngã xuống, một lời cũng không nói ra được.

Trong mắt Chu Cương lóe qua một tia thất vọng.

Hắn là người hào sảng, đối với tội phạm là ác mộng, thế nhưng đối với anh em đồng chí trong cơ quan đều luôn ủng hộ, tất cả công lao lớn nhỏ không biết đã phân phát cho bao nhiêu, không chỉ có công lao mà còn rất nhiều loại phần thưởng, thậm chí ngay cả đề bạc hắn cũng không chút keo kiệt.

Nhưng dù đã như thế, anh em đồng chí của mình lại có kẻ phản bội

Quả nhiên lòng người không biết đủ.

Không bao lâu, mấy cảnh sát lục soát chứng cớ quay lại, các loại băng ghi hình, sổ sách, chất có hại, một đống tiền mặt, thậm chí còn có vài hàng nóng phi pháp cùng với đạn dược, Chu Cương sau khi nhìn qua cũng hít một hơi lạnh.

Nếu không phải lần này có Trần Hạo tương trợ, cho dù có đủ chứng cứ triển khai hành động bắt Vương Hổ cũng không dễ dàng như vậy, thậm chí có khả năng xuất hiện thương vong.

Đối với lần này, sắc mặt Chu đen như mực, an bài mấy cảnh sát khác phong tỏa cảnh giác bốn phía.

Không tới một khắc đồng hồ, Vương Hổ đã vội vã chạy tới, mang theo hai tên tiểu đệ xông vào quán bar.

Không đợi hắn nói một lời, một đám cảnh sát đã ập ra khống chế hắn, Vương Hổ mang theo vẻ mặt phát ngốc trực tiếp bị áp xuống đất.

Thấy một màn như vậy, Trần Hạo rốt cục yên lòng.

Chút tính toán này mặt dù có chút ấu trĩ, yếu kém, thậm chí có vài phần dựa vào vận khí, bất quá cuối cùng không có gì ngoài ý muốn xuất hiện. Thần thông Khai Quang, có được chắc rồi.

Lúc này Trần Hạo nhìn về phía bên cạnh, ánh mắt oán hận của Liễu Nguyệt Nga vẫn như trước, ánh mắt hắn khẽ động, đi tới nói:

- Thế nào? Oán hận vẫn chưa tan sao? Có nhiều chứng cớ như vậy, tên Hổ ca này khẳng định xong đời rồi.

Liễu Nguyệt Nga cắn răng nghiến lợi nói:

- Hận vẫn chưa hết, tôi muốn thấy hắn phải chết.

Trần Hạo thầm nghĩ, vãi cả nói đùa, cho dù có tội, Thẩm Phán có kết tội thì cũng không thể nào làm trong thời gian ngắn được, cho dù có tử hình thì cũng cần phải chọn ngày nữa chứ.

Một cái nhiệm vụ có cần phải làm khó nhau như vậy không, tiểu đệ tôi cũng không muốn chờ đâu.

Con ngươi Trần Hạo đảo một vòng, vội vàng nói:

- Tôi nói Nguyệt Nga cô này, tôi cảm giác cô cũng không quá hận Hổ ca.

Liễu Nguyệt Nga sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

Tôi bị hắn giết, làm sao có thể không hận hắn?

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Cô muốn một mạng đền một mạng mới kết thúc ân oán, bất quá cô bị hại ba năm, Vương Hổ lại tiêu dao ba năm, nếu hắn hiện tại chết thì cô bị lỗ lớn rồi.

Liễu Nguyệt Nga có chút ngẩn ngơ.

Có thể tính như vậy sao? Suy nghĩ lại một chút thì hình như cũng có lý.

Mình làm cô hồn dã quỷ ba năm mà Vương Hổ lại tiêu dao tự tại ba năm, ăn no uống say, dù cho hiện tại hắn có chết thì khúc mắt cũng mình cũng chẳng thể tiêu tan ngay.

- Nếu thế, vậy tôi có thể làm sao?

Liễu Nguyệt Nga mờ mịt.

Trần Hạo cười nói:

- Dễ thôi. Nói xong, hắn gọi Chu Cương đến, hỏi Vương Hổ phải chịu những tội danh gì.

Chu Cương trầm ngâm chốc lát, nói:

- Tôi không phải là quan toà, bất quá bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, tên Vương Hổ này dù không bị tử hình thì án chung thân cũng khó tránh thoát.

Trần Hạo hài lòng nở nụ cười, xoay người đối với Liễu Nguyệt Nga nói:

- Nghe thấy không? Ở tù chung thân mới là sự báo thù tốt nhất.

- …

Liễu Nguyệt Nga một bộ dáng hoàn toàn bị lừa, mờ mịt hỏi:

- Vì sao?

Trần Hạo nói:

- Nếu cô muốn hắn chết ngay thì tiện nghi cho hắn rồi, tốt nhất là để cho hắn sống nhưng lại bị giam cầm vĩnh viễn, cả đời bị mất tự do không phải là hình phạt đáng sợ nhất rồi sao, Vương Hổ là người quen với cuộc sống hưởng thụ, chắc chắn không thể nào chịu được loại hoàn cảnh sống tương phản này, mỗi ngày mỗi đêm đều giống bị dày vò, đây là khổ thân mà mọi người thường hay nói.

Liễu Nguyệt Nga trầm mặc, sau một lúc lâu nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười: - Cảm ơn anh đã chỉ điểm, Nguyệt Nga biết suy nghĩ của anh, anh giúp tôi báo thù rửa hận mặt dù là vì công đức, thế nhưng Nguyệt Nga xác thật đã nhận ân huệ này, hiện tại tính toán chi li căn bản là càn quấy, hôm nay Vương Hổ đã bị trừng phạt, bất kể là tử hình hay chung thân đối với Nguyệt Nga mà nói, vậy là đủ rồi, Nguyệt Nga vô cùng cảm kích.

Lời này vừa ra, trong đầu Trần Hạo nhất thời vang lên một âm thanh quen thuộc.

Keng: Nhiệm vụ di nguyện hoàn thành, ban cho phần thưởng thần thông Khai Quang.

Sau một khắc, một mảng lớn tin tức hiện lên trong đầu Trần Hạo, một tia lưu chuyển bị hắn hấp thu tiêu hóa, đây chính là phương pháp sử dụng thần thông Khai Quang.

Bất quá lúc này Trần Hạo cũng không quan tâm đến thần thông này, hắn đang lúng túng nhìn Liễu Nguyệt Nga.

Thực sự xấu hổ quá, người ta cũng không phải là trẻ con, đâu dễ bị lừa như vậy, mình thật đúng là uổng một phen làm tiểu nhân.

Bất quá nhiệm vụ hoàn thành cũng nói rõ oán niệm của Liễu Nguyệt Nga được tháo gỡ rồi.

Nhìn kỹ, quả nhiên oán khí trên người Liễu Nguyệt Nga đang dần tiêu tán, rất nhanh Liễu Nguyệt Nga biến thành một mảnh ánh sáng trắng, sau đó từ từ mờ nhạt rồi dần tan biến.

- Đại ân đại đức của người, Nguyệt Nga vô cùng cảm kích, nếu như kiếp sau có duyên, nhất định sẽ báo đáp ân tình này.

Thần sắc Liễu Nguyệt Nga một mảnh an tường, ánh mắt nghiêm túc nhìn Trần Hạo, rốt cục hoàn toàn biến mất.

Trần Hạo kinh ngạc hồi lâu, thản nhiên thở dài một cái.

Tuy rằng một đời chịu khổ, nhưng có thể cởi bỏ oán niệm, một lần nữa làm người cũng xem như là một chuyện tốt, hi vọng cô gái này kiếp sau có một cuộc cống bình an vui vẻ.

- Vừa rồi, Liễu Nguyệt Nga ở chỗ này?

Âm thanh Chu Cương vang lên, ánh mắt lấp lóe bất định.

Trần Hạo cười nói:

- Đúng vậy, nếu không có cô ấy, tôi làm sao có thể biết rõ Mị Hoặc như vậy... Ừhm, Chu đội trưởng, cái gọi là quỷ thần đều là mê tín, lần này cảnh sát hành động chớp nhoáng, đả kích tội phạm, đều là do cảnh sát nắm giữ chứng cớ xác thật.

Đột nhiên sắc mặt Trần Hạo trang nghiêm, chăm chú nhìn Chu Cương.

Chu Cương sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười nhìn Trần Hạo.

Tiểu tử này, rất có ý tứ à.

- Cảnh sát có chứng cứ không giả, bất quá Trần tiên sinh cũng là một công dân tốt đã giúp đỡ cảnh sát, công lao này tôi sẽ nhớ kỹ, sau này có chuyện gì, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, không trái với pháp luật đều có thể tới tìm tôi.

Chu Cương nói thật.

Trần Hạo cười nói:

- Nói thế, vậy tôi đã ôm được một cái đùi to rồi? Hắc hắc, được được, có phiền phức tôi nhất định tìm Chu đội trưởng, ân, còn nữa, hai ta cũng coi như là cộng sự kiêm bằng hữu, một chút nữa cho cháu gái một món quà, Chu đội trưởng đừng xem nó như đồ đút lót là được rồi.

Chu Cương nghiêm mặt nói:

- Tôi sẽ nói chị dâu cậu chuẩn bị rượu và thức ăn, lúc nào cũng chào đón.