Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 19. Giao dịch và nhân quả

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Có người khai trương!

Ánh mắt Trần Hạo nhất thời sáng lên, âm thầm suy nghĩ giá tiền sao cho phù hợp.

Nói dùng pháp khí khai quang đổi siêu xe, đây chỉ là một cái huyễn tưởng, Trần Hạo còn không có lòng tham lớn như vậy.

Hàng giá rẻ mấy chục tệ, chỉ là được khai quang, hơn nữa hiệu quả chỉ có hai ba năm, nếu như đòi mấy chục vạn thì cũng không hợp lý lắm. Nếu như là cấp Bảo Quang, thậm chí pháp khí cấp Linh Quang, Trần Hạo cũng dám sử dụng công phu sư tử ngoạm, pháp khí Pháp Quang vẫn nên phúc hậu một chút vậy.

Trần Hạo nhìn thoáng qua Bạch Như, nhỏ giọng nói:

- Một cái ngọc Phật một vạn tệ, không trả giá.

Bạch Như vốn chờ Trần Hạo trào phúng, nghe vậy cũng há mồm không nói gì.

Cư nhiên chỉ cần một vạn? Ngươi xác định đây là pháp khí thật sao? Thật có thể tị quỷ hộ thân à?

Thấy Bạch Như không nói lời nào, Trần Hạo còn tưởng là mình chém giá quá cao, nhưng lời đã lỡ nói rồi cũng không biết thu lại như thế nào? Nếu như hạ giá thì chẳng phải làm mật giá pháp khí khai quang củ ta sao?

Trần Hạo vội vàng nói:

- Đây là do công cô giúp tôi khi nãy nên mới có giá này, nếu như cô không muốn thì quên đi, tôi cũng không ép buộc.

- Tôi muốn, bán cho tôi đi.

Bạch Như quyết đoán đáp ứng.

Trần Hạo sửng sốt, thật đúng là muốn mua? Chẳng lẽ là mình chém giá quá thấp? Giọng điệu, thái độ này là hoàn toàn không quan tâm mà.

Quả nhiên, thế giới của người có tiền, mình không hiểu.

- Thành giao, một tay giao tiền, giao một cái hàng.

Lập tức, Bạch Như cùng Trần Hạo tăng thêm lòng tin, trực tiếp chuyển khoản một vạn tệ.

Nhìn vàng thật bạc thật tới tay, Trần Hạo đưa Bạch Như một khối ngọc Phật, trong lòng vui rạo rực.

Một món pháp khí một vạn, mười món pháp khí mười vạn, hơn nữa pháp tướng thần tài là pháp khí phong thuỷ có giá trị cao hơn, thoáng cái là có thể kiếm được món tiền bằng với tiền lương hai ba năm còng lưng đi làm rồi!

Hể... Không đúng, vừa rồi ném trong nước một món, một vạn tệ đã theo gió bay đi rồi.

Nhất thời Trần Hạo có cảm giác nuối tiếc.

Chưa bước vào đời thì chưa biết đồng tiền quý giá, một vạn ném vào trong nước, quá là phá của, sau này kiên quyết không thể chơi ngu như vậy nữa.

Trần Hạo vui mừng, Bạch Như đang thưởng thức viên ngọc phật.

Cùng Ngọc Quan Âm vừa rồi như nhau, vừa nhìn chính là hàng giá rẻ, thế nhưng cái loại ôn nhuận sáng bóng này so với thật ngọc đều phải mê người hơn.

Quan trọng nhất là ngọc phật cầm trong tay làm cho cô có dũng khí, coi như ác quỷ xuất hiện cũng không thể đến gần được mình.

Cảm giác như vậy làm cho Bạch Như hiểu rõ, thứ này hẳn là pháp khí thực sự, chỉ là mình làm phàm nhân nên không thể hiểu hết tác dụng của nó.

Sau đó Bạch Như nhìn Trần Hạo, trong ánh mắt cũng mang theo sự kinh ngạc.

Tuy rằng căn cứ vào tin tức, phán đoán đây là một vị đại sư có bản lĩnh thật sự, thế nhưng Bạch Như cũng không phải là không có cảnh giác, nếu mà Trần Hạo không thể trợ giúp tập đoàn Song Long giải quyết vấn đề công trường Thanh Khê Sơn, mấy chục tên đại sư đang ngồi trong đồn cảnh sát cầu xin tha thứ chính là tấm gương của hắn.

Mà bây giờ, lòng tin Bạch Như đối với Trần Hạo cũng càng lúc càng tăng.

Người kia nhất định có thể giúp mình hoàn thành ước mơ bản thân.

- Được rồi, hiện tại không còn lo lắng chứ?? Chúng ta tiếp tục.

Trần Hạo mạnh mẽ đè xuống vui sướng trong lòng, dùng giọng nói bình tĩnh nói.

Bạch Như lại càng hoảng sợ, vội vàng nói:

- Không phải đã trọng thương thương thủy quái rồi sao? Còn muốn phải tiếp tục làm gì?

Trần Hạo liếc mắt Bạch Như một cái:

- Tôi nói đến nơi này để đả thương thủy quái sao? Cô đã đều điều tra tôi, lẽ nào sẽ không tra ra Chu Cương đã cho tôi một phần tư liệu à?

Bạch Như đàng hoàng nói:

- Có biết một chút, bất quá cùng nơi này có quan hệ gì?

Trần Hạo nói:

- Quan hệ rất lớn, bản đại sư yên lặng khổ tu vài chục năm, gần đây cũng có chút đột phá, đã có khả năng tiến thêm một bước vậy cũng phải tích một chút công đức, tiếp tục cố gắng tu luyện mới được, đến nơi này không phải là vì con quỷ hồn dưới nước khi nãy, chỉ là khí tức tà ác trên nugời con quỷ nước kia quá đậm, xung khắc với tôi quá, tôi nhịn không được liền đấm cho nó một phát thôi. Tôi đến nơi đây là vì một con quỷ hồn khác, hơn nữa còn là đến giúp nó.

Bạch Như há hốc mồm.

Còn có loại sự tình này, vì sao chú mày không nói sớm, hơn nữa chấn thủy quái còn sẽ bị nó ghi hận nữa, vì sao chú mày không động thủ mà lại kêu bà làm, bà là một cô gái yếu đuối bình thường mà, cái tên khốn kiếp này.

Trong lòng Bạch Như ủy khuất vô cùng, thiếu chút nữa muốn đem Trần Hạo đặt ở dưới thân, điên cuồng bạt tai cho hả giận.

Bất quá suy nghĩ một chút, Bạch Như vận kìm chế xúc động đánh người lại, dù sao đã đắc tội với con thủy quái kia rồi, không thể hối hận được nữa, hiện tại chỉ có thể dựa vào tên đại sư này che chở mình mà thôi.

Trần Hạo không có nói nhảm nhiều, đi tới đồng cỏ và nguồn nước bên cạnh.

Động tĩnh vừa rồi không chỉ có đem thủy quái tà ác đánh cho trọng thương, mà hai tên thủy quái khác cũng bị dọa không nhẹ, đều cuộn mình trốn sâu hơn.

Chỉ là Quỷ Hồn có hạn chế nhất định, chết ở nơi này, âm thân cũng chỉ có thể ở lại đây, trừ phi là thi cốt được mang về, tiêu trừ ràng buộc, hóa thành du hồn, hoặc là buổi tối mượn âm khí ban đêm mới có thể rời khỏi nơi lúc trước chết, chạy xung quanh, nhưng nếu muốn hại người thì phải xem thực lực bản thân có bao nhiêu cân lượng rồi.

Trần Hạo trực tiếp mở miệng nói:

- Lý Mộng, tôi biết cậu nghe thấy tôi nói, đừng sợ, tôi đến để giúp cậu, tôi biết cậu chết không cam lòng, trong lòng khẳng định có oán khí, còn có chấp niệm. Bất quá số trời đã định như thế, ai cũng không có biện pháp, người chết cũng không thể sống lại, muốn biến thành lệ quỷ ác quỷ thì cậu nên suy nghĩ kỹ càng, tên vừa rồi chính là tấm gương. Thế nhưng chấp niệm có thể tiêu trừ, đến lúc đó cậu cũng có thể đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người. Tôi có một đồng tiền xu có khí tức của tôi, để ở chỗ này, nếu như cậu nghĩ thông suốt thì có thể tới tìm tôi, đến lúc đó tôi giúp cậu, nếu như cậu nghĩ không thông thì cũng không sao, trừ phi cậu biến thành ác quỷ, nếu không tôi cũng sẽ không tìm cậu gây phiền phức. Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.

Nói một lần xong, bỏ lại một đồng tiền xu, Trần Hạo xoay người rời đi, dứt khoát không dây dưa chút nào.

Bạch Như ngây ngốc nhìn, sau đó không tự chủ được đi theo đi.

Chờ lúc rời khỏi bờ sông, Bạch Như mới phản ứng lại, im lặng nhìn Trần Hạo đạo:

- Trần đại sư, đây là trợ giúp ngươi nói?

Trần Hạo liếc mắt:

- Thế nào? Cô chẳng lẽ còn muốn cho nó ban ngày hiện thân? Tôi cũng muốn, nhưng nó có dũng khí sao? Hơn nữa, việc buôn bán đều là thế này không phải sao? Đều là song phương tự nguyện mới được, bằng không tôi làm sao biết nó có chấp niệm gì, cũng không thể giúp sao lung tung. Làm thế thì có công đức vẹo gì cho tôi đâu.

Bạch Như:

- ...

Đại sư ngươi chém đạo lý hay quá, bà đỡ không nổi rồi.

Bất quá lời này lại làm cho Bạch Như đối với Trần Hạo có một nhận thức mới.

Tên này đem việc tu hành như sinh ý làm ăn vậy, lẽ nào như thế sẽ có công đức sao? Không phải ông bà nói là, hữu tâm hành thiện, thiện bất thưởng, vô tâm làm ác, ác bất phạt? Lẽ nào ra giá làm việc thiện mà ông trời cũng tán thành?

Giờ khắc này Bạch Như đối với thế giới thần bí đã có một tia hiếu kỳ.

Sau khi trở về ngôi làng, Trần Hạo lại liếc mắt nhìn đại môn màu đỏ loét, thở dài nói:

- Trời làm bậy còn có thể sống, tự làm bậy thì không thể sống rồi.

Nói xong Trần Hạo tiếp tục đi.

Bạch Như tò mò nhìn đại môn màu đỏ thắm một chút, vội vàng đuổi theo.

Lên xe, tài xế thông minh lái xe quay lại thành phố.

Bạch Như rốt cục nhịn không được hiếu kỳ hỏi:

- Lý Mộng kia chính là đứa bé trong ngôi nhà có cảnh cửa màu đỏ kia sao? Tôi có nghe nói qua chuyện của nó, hình như là học sinh trung học, xuống sông bơi bị chết đuối, thành phố đều có đưa tin qua.

Trần Hạo gật đầu, có chút buồn vô cớ thở dài nói:

- Không sai, hài tử rất đều vô tội, nhưng mọi việc cũng không phải không có nguyên do, gia chủ ngôi nhà kia cũng không phải là người tốt gì, oán khí trong ngôi nhà kia vô cùng lớn, đây là người đời trước làm bậy, con cháu đời sau phải trả, thực đúng là oan nghiệt.