Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đám trẻ rất mẫn cảm chú ý tới điểm này, một bé gái khoảng tầm tám chín tuổi dáng người nhỏ nhỏ lập tức nói:

-Các chú các dì, hắn chính là Đỗ Địch An, đầu óc có chút vấn đề, hay ngẩn người mà lại không biết nói chuyện, ngài chớ trách.

Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng sinh tồn trong hoàn cảnh tàn khốc khiến nàng học được sự nhạy bén, lời nói này rất thông minh, vừa không ra vẻ mình ghen ghét hay muốn tranh giành, lại chỉ ra thiếu hụt của Đỗ Địch An, còn tỏ vẻ rất ngoan.

-Đúng vậy a!

-Các chú các dì đừng chấp nhặt với hắn.

Lúc này những đứa trẻ khác mới kịp phản ứng, vội vàng nói theo.

Barry cùng mấy đứa trẻ đứng chung Đỗ Địch An đều giật mình nhìn bé gái dẫn đầu nói chuyện, tựa hồ không nghĩ tới nàng lại lên tiếng, giờ phút này nghe được đám trẻ cơ thể kiện toàn nói theo, sắc mặt không khỏi khó coi cũng không dám nói giúp Đỗ Địch An, sợ lưu lại ấn tượng không tốt.

Đỗ địch nhàn nhạt nhìn thoáng qua bé gái kia, trong lòng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, trong ấn tượng ba tháng này, hắn nhớ rõ bé gái kia chính là một trong số ít những đứa trẻ có tính cách hiền lành, cho dù đối xử với những đứa dị dạng như mấy người Barry cũng thế, từ trước tới giờ không nói lời ác độc, nàng đối xử với người nào đều mười phần nhẹ nhàng, ngay cả đám trẻ dị dạng như Barry cũng thường xuyên nhắc đến nàng trong lúc tán gẩu với nhau cũng là miệng đầy khen ngợi.

Đỗ Địch An cũng rất có hảo cảm với nàng, nhớ kỹ tên của nàng, hình như gọi là... Lysa?

Lúc này, những người lớn nghe Lysa nói vậy, trong mắt lập tức lộ ra một tia giật mình, một đứa trẻ da thịt sạch sẽ mà ngoại hình lại tinh xảo như thế khó trách sẽ bị vứt bỏ, trong lúc nhất thời, không ít người cảm thấy tiếc hận thay.

Nhìn thấy thần sắc của đám người lớn, Lysa cùng đám trẻ kiện toàn lập tức nhẹ nhàng thở ra.

-Các chú các di.

Đột nhiên không có bất kỳ báo hiệu nào, từ trong đám người vang lên một thanh âm non nớt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lại, đột nhiên đám nhỏ đều mở to hai mắt nhìn giống như nhìn thấy quỷ, bởi vì người nói chuyện chính là Đỗ Địch An!

Ba tháng sinh hoạt trong cô nhi việc, mỗi ngày Đỗ Địch An đều trầm mặc nghiêm túc quan sát cùng lắng nghe, học được không ít từ đơn giản, hơn nữa trong cô nhi viện có dạy cách phát âm nói chuyện, dù là cô nhi viện cũ nát này cũng không ngoại lệ, bất quá đối tượng dạy bảo đều là những đứa trẻ tầm một tuổi, mặc dù hắn không có tham gia nhưng lại nghe lén học được không ít.

Chỉ là người chung quanh từ lâu đã xem hắn là người câm điếc, thường ngày giao tiếp với hắn đều múa máy tay chân, cũng không ai chủ động tìm hắn tán gẩu, cho nên hắn dứt khoát cũng lười mở miệng, vui vẻ vì được thanh tĩnh.

-Thân thể của ta không có bất cứ vấn đề gì.

Đỗ Địch An rất bình tĩnh nói.

Thanh âm non nớt lại để cho người ta có một loại ảo giác không cần nghi ngờ.

Đám người lớn hơi kinh ngạc, sau một khắc hình như hiểu rõ cái gì, từng ánh mắt ẩn chứa tức giận nhìn về Lysa, người lúc trước mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn thấy bé gái kia cũng vẻ mặt ngạc nhiên không khỏi nao nao, rất nhanh bọn họ liền phát hiện những đứa trẻ khác cũng tỏ vẻ giật mình, thế mới biết không phải bé gái kia nói bậy, nguyên do là ở trên người Đỗ Địch An.

Trong lúc nhất thời, không ít người lớn nhíu mày.

Một trung niên cường tráng màu da đen kịt trầm mặt nói:

-Nhìn nét mặt của bọn trẻ hình như cũng không biết ngươi biết nói chuyện, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi muốn giấu diếm bọn họ a?

Đám người lớn kiêng kỵ nhất chính là nhận nuôi nhầm đứa trẻ lòng dạ thâm sâu, khiến họ không có cảm giác an toàn.

Đỗ Địch An biết mình bị những người này hiểu lầm, nhưng hắn rất bình tĩnh, nói:

-Ta không có tận lực giấu diếm bọn họ, chỉ là ta tính cách tự kỷ không thích nói chuyện, bọn họ coi ta là người câm điếc, ta đành phối hợp cùng bọn họ thôi.

Nghe hắn nói như vậy thì đám người lớn mới buông lỏng, đại đa số cô nhi đều có hiện tượng bị bệnh tự kỷ, bọn họ hiểu rõ cũng lý giải vì sao.

-Coi như là bị tự kỷ, nhưng ngươi lớn lên trong cô nhi viện, luôn không khả năng một câu cũng không nói qua a?

Một người phụ nữ mặt béo hoài nghi nói.

Không đợi Đỗ Địch An mở miệng, dì lớn đứng bên cạnh giành nói:

-Chuyện là như vậy, đứa bé này ưa thích sạch sẽ, chúng ta đặc biệt phân cho hắn một gian phòng đơn độc cho nên không có cơ hội giao lưu cùng những đứa trẻ khác.

Lời này vừa nói ra, Đỗ Địch An cùng đám người Barry đều cảm thấy nao nao, không biết vì sao dì lớn lại nói láo, trong cô nhi viện không có đứa trẻ nào có thể hưởng thụ một phòng riêng cả.

Trong lòng Đỗ Địch An hơi động, lập tức hiểu rõ, về điều này, cô nhi viện hiện nay cùng cô nhi viện thời đại trước cũng tương tự nhau, đều sẽ nói đám trẻ trong viện thập toàn thập mỹ, cố hết sức che dấu những tì vết, nếu để cho những người đến nhận nuôi biết được Đỗ Địch An mới nhập viện có ba tháng, cho dù điều kiện của hắn có tốt cũng không ai nguyện ý nhận nuôi, bởi vì trẻ con bảy tám tuổi đã có ký ức, khẳng định sẽ nhớ kỹ cha mẹ ruột, ai cũng không thể đảm bảo khi nuôi dưỡng hắn thành người liệu có thể phất áo bỏ đi tìm cha mẹ ruột.

Hiểu rõ vấn đề này tâm tình Đỗ Địch An có chút nặng nề, nhìn lướt qua những đứa trẻ khác, chỉ thấy có vẻ như lysa cùng những đứa trẻ kiện toàn khác chuẩn bị nói gì, đúng lúc này, Đỗ Địch An nhìn thấy dì lớn quay lưng về đám người lớn, hung hăng trừng mắt nhìn Lysa cùng mấy đứa trẻ chuẩn bị mở miệng kia dọa bọn họ sắc mặt tái nhợt.

Ở cô nhi viện, dì lớn chính là người nắm giữ quyền sinh sát tất cả mọi người, chỉ cần dì lớn nói một câu liền có thể khiến cho bọn mãi mãi không có cơ hội được nhận nuôi.

Còn vì sao mà dì lớn phải nói giúp hắn, Đỗ Địch An đương nhiên sẽ không tự luyến cho là bản thân có mị lực mà vì hắn càng sớm bị nhận nuôi thì đồ ăn trong cô nhi viện sẽ tiêu hao ít hơn.

-Thì ra là thế.

Phụ nữ mặt béo tỉnh ngộ nhìn Đỗ Địch An với vẻ đồng tình, nói:

-Con trai, ta chọn ngươi, về sau ngươi coi như con của ta đi.

Lời này vừa nói raBarry cùng mấy đứa trẻ có quan hệ hơi tốt với Đỗ Địch An đều hâm mộ nhìn hắn, vui mừng thay cho hắn.

Đỗ Địch An đánh giá quần áo cùng bàn tay của phụ nữ mặt béo một chút, thấy ngón tay nàng vừa to vừa thô, xem xét hẳn là làm việc khổ cực, không khỏi khẽ nhíu mày, hắn vừa dự định mở miệng từ chối, bỗng nhiên một người khác cười nói:

-Ta nhìn đứa nhỏ này rất thuận mắt, hơn nữa ta cảm thấy với điều kiện của ta cũng tương đối thích hợp làm cha mẹ đứa nhỏ này.

Tất cả mọi người nhìn lại, người nói chuyện chính là một đàn ông trung niên có ngoại hình bình thường, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

Phụ nữ mặt béo hơi đổi sắc mặt, lạnh mặt nói:

-Ta thật muốn nghe xem ngươi có phải là đại nhận vật nào.

Người đàn ông trung niên mỉm cười, nói:

-Đại nhân vật thì không đến nổi, ta chỉ là một người làm vườn nho nhỏ của gia tộc Mel mà thôi.

Nghe vậy, tất cả mọi người khẽ giật mình, bọn nhỏ không có phản ứng quá lớn, nhưng đám người chung quanh không tránh khỏi biến sắc, trong đó có người thấp giọng nói:

-Gia tộc Mel? Chính là gia tộc Mel kia sao?

-Ngoại trừ gia tôc Mel kia còn có gia tộc Mel nào có thể nuôi nổi người làm vườn?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về trung niên nhân này đều mang theo vài phần kính sợ.

Sắc mặt phụ nữ mặt béo kia tái nhợt cúi đầu xuống không lên tiếng.

-Thế nào, con trai?

Người đàn ông trung niên rất hài lòng với phản ứng của những người khác, cười híp mắt nhìn Đỗ Địch An.

Lysa cùng những đứa trẻ khác, kể cả những đứa dị dạng như Barry đều có tâm tư nhạy bén, giờ phút này cũng đã nhìn ra, từng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ nhìn về Đỗ Địch An, bọn họ có thể được nhận nuôi đã là không tệ rồi, mà Đỗ Địch An lại bị người tranh giành, chênh lệch có chút lớn a!

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, trầm mặc một chút, mới nói:

-Thật có lỗi thưa chú, ta hi vọng cha mẹ của ta là y sinh, như vậy mới có cảm giác an toàn.

Đây là khéo léo từ chối.

Người đàn ông trung niên kia hơi ngẩn người, hình như không ngờ Đỗ Địch An lại từ chối, hắn đi qua không ít cô nhi viện để tìm kiếm đứa trẻ vừa mắt, những đứa trẻ kia có ai không phải kích động hưng phấn không thôi khi nghe được mình được người nhận nuôi, nào có ai bình tĩnh như Đỗ Địch An, hơn nữa còn biết từ chối một cách khéo léo.

Rất nhanh, người đàn ông trung niên liền hiểu rõ, mặc dù người ở ngoại bích không có ai là không biết gia tộc Mel, nhưng những đứa trẻ này lại không biết, thậm chí ngay cả “Người làm vườn” là cái gì cũng không hiểu rõ, dù sinh hoạt cùng một thế giới nhưng lại cách nhau quá xa.

Đương nhiên Đỗ Địch An biết người làm vườn là gì, hơn nữa thông qua vẻ mặt của đám người lớn cũng biết ba chữ “Gia tộc Mel” nhất định cũng là "quái vật" khổng lồ, mà người đàn ông này chỉ là cáo mượn oai hùng mà thôi.

Hắn cũng không hy vọng cha mẹ của mình lại là một người làm việc vặt cho người khác.

Chỉ là người làm vườn mà thôi... có gì mà kiêu ngạo?

Editer: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa