Địa Ngục Nhân Gian

Chương 7. ꧁Chương ❼ Canh giữ bên quan tài꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Giang Tiểu Thơ đang ăn sáng thì nhận được tin bà mất, nhưng cô bé không có bất kỳ phản ứng nào cả. Tôi đưa mắt nhìn, biểu hiện này quá khác thường, bà cốt là người thân duy nhất còn lại của Giang Tiểu Thơ, nếu không phải vì vậy thì bà cốt cũng không nhờ tôi chăm sóc cô bé. Nhỏ tuổi như vậy mà chỉ còn một thân một mình, thế nhưng cô bé lại bình tĩnh được vậy sao?

"Bà đã nói trước với em." Dường như phát hiện được sự nghi hoặc của tôi, Giang Tiểu Thơ bình tĩnh nói. Đến tận lúc này tôi mới nhìn ra, mấy ngón tay của cô bé đang siết chặt cái bát, hiển nhiên trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Ngày hôm qua bà cốt đã nhờ tôi chăm sóc Giang Tiểu Thơ, hơn nữa trước đó còn báo trước chuyện này cho cô bé được biết. Nói một cách khác thì Giang Tiểu Thơ đã sớm chuẩn bị tâm lý từ hôm qua. Nhưng cho dù như vậy, khi nghe được tin bà đã mất, cô bé cũng suýt không kìm chế được tâm trạng.

"Bà là người tốt, anh qua đó nhìn bà lần cuối." Tôi thở dài một tiếng, nhìn về phía Giang Tiểu Thơ, hỏi cô bé: "Em có muốn đi không?"

"Không cần đâu, em phải rửa bát nữa." Giang Tiểu Thơ cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tôi hiểu cô bé không muốn nhìn cảnh nhớ người, vì vậy một mình đi theo thím qua nhà bà cốt. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, chân tôi cũng đã đỡ hơn trước, dù đi lại tập tễnh nhưng cũng không cần dùng gậy chống nữa.

Khi đến nhà bà cốt, tôi nhận thấy có không ít người tụ tập bên trong.

Bà cốt là người sống rất tốt, nhiều người trong làng được bà giúp đỡ, do vậy cũng có đông người tới đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng. Đương nhiên, tôi cũng không loại trừ khả năng có nhiều người cảm thấy hiếu kỳ nên tới đây xem.

Tôi phải khá vất vả mới gạt được những người vây xung quanh ra, cuối cùng cũng nhìn thấy thi thể của bà cốt. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tôi lập tức ngẩn người.

Theo lý mà nói, sau khi chết, dáng vẻ của người treo cổ tự sát thường rất khó coi, khuôn mặt dữ tợn, đầu lưỡi thè dài ra ngoài. Nhưng khuôn mặt bà cốt vô cùng bình thản, thậm chí còn đọng lại nét[S1]  cười.

Mọi chuyện quá mức kỳ lạ khiến người dân trong thôn đang xôn xao bàn tán. Tôi có thể nhận ra vẻ mặt mọi người đều khá khó coi, mặt mày tái xanh tái mét, giống như có một thanh đao sắc đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu.

Ở vùng chúng tôi có một tập quán, hễ ai chết đều được đặt ở trong nhà bảy ngày, con cháu phải túc trực bên quan tài trong linh đường suốt bảy ngày đó. Người dân ở đây có quan niệm rằng, trong bảy ngày đầu sau khi chết, linh hồn sẽ không ra khỏi thân thể. Nếu đóng đinh quan tài rồi chôn xuống huyệt trong bảy ngày này, thì linh hồn sẽ bị nhốt bên trong, vĩnh viễn không được siêu sinh. Cho nên dù như thế nào, cũng phải đợi bảy ngày trôi qua, linh hồn người đã khuất rời khỏi thân xác, mới được đóng nắp quan tài, đưa xuống huyệt, mồ yên mả đẹp.

Người trẻ tuổi rơi vào miệng giếng đêm hôm đó cũng được tổ chức tang lễ cùng lúc với bà cốt. Sau khi mấy người chúng tôi trở về, đã nói rõ nguyên nhân cái chết của gã ta cho người nhà được biết. Gia đình họ cũng không phải loại người hay sinh sự, không hề gây phiền phức gì với chúng tôi, chỉ nói con trai mình không nghe lời, số mệnh không tốt.

Dù không có thi thể nhưng họ cũng đặt một chiếc quan tài rỗng để chuẩn bị an táng.

Vì có hai người chết, cho nên nhiều người dân vốn cảm thấy sợ hãi có ý định rời khỏi, lại cảm thấy không tiện đi vào thời điểm này, tất cả đều ở lại thôn. Chính vì vậy, tất cả mọi người lại bỏ qua cơ hội cuối cùng để rời khỏi đây.

Tôi nhìn thấy anh họ trong đám đông, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh sau khi xuống núi. So với trước đây, sắc mặt anh khó coi hơn rất nhiều, cả người như bị ép khô, rất thiếu tinh thần.

Tôi định chào hỏi anh một tiếng, nhưng anh đã xoay người rời đi. Tôi giật mình, không hiểu sao trong lòng lại thấy không yên.

Sau khi một ai đó mất, con cháu phải canh giữ bên quan tài trong linh đường. Hiện giờ bà cốt chỉ có duy nhất một người cháu là Giang Tiểu Thơ, cô bé không dám ở một mình trong linh đường vào ban đêm, cho nên nhờ tôi cùng túc trực bên linh đường với mình.

Tôi cũng không có ý kiến gì cả, dù sao bà cốt cũng đã cứu mạng tôi, về tình về lý, tôi đều nên ở lại đây canh giữ quan tài cho bà. Huống chi lúc còn sống, bà cốt đã lên tiếng nhờ tôi chăm sóc tốt cho Giang Tiểu Thơ.

Tôi và Giang Tiểu Thơ bận rộn cả ngày mới tiễn chân hết những người tới viếng. Lúc này đã là sáu giờ tối, nhân lúc Giang Tiểu Thơ đi làm cơm, tôi mới có thời gian rảnh suy nghĩ mọi vấn đề.

Tôi mơ hồ nhận ra có chuyện khác lạ, nhưng lại không thể nói ra khác ở điểm nào.

Sau khi thức dậy, từ buổi sáng đến giờ, tôi luôn có cảm giác, có chuyện gì đó không bình thường.

Đêm qua, tiếng chó sủa cũng rất lạ, người nhà gã thanh niên đã chết kia cũng rất lạ. Phải biết, cả đám thanh niên chúng tôi tới đó, nhưng chỉ có con nhà họ chết, những nhà bình thường khác đều sẽ làm ầm ĩ một phen, hỏi rõ mọi chuyện đã xảy ra. Thế nhưng nhà bọn họ chỉ coi như chết một con chó, không thèm để ý tới, thấu tình đạt lý tới mức quá khác thường. Tiếp nữa là cái chết vì tự sát của bà cốt, bà ra đi bình thản tới mức kỳ lạ.

Ai ai cũng có thể nhận ra những điều kỳ lạ này, nhưng tôi lại cảm thấy điều kỳ lạ không nằm ở chỗ đó.

Đó là một loại cảm giác là lạ, lúc ẩn lúc hiện trong lòng. Tôi cảm thấy có chút đầu mối, nhưng lại không thể nắm bắt được đầu mối này.

Trong khi tôi đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo ập tới sau lưng. Cảm giác này giống như có ai đó ở phía sau, đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy. Tôi hít một hơi sâu, đột ngột quay đầu lại, nhưng không phát hiện ra điều gì.

Sau lưng tôi, ngoại trừ một cánh cửa sổ mở toang thì hoàn toàn không có thứ gì khác. Tôi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài nhưng cũng không phát hiện ra thứ gì, chỉ có ánh mặt trời sắp lặn đỏ như máu và cánh rừng trúc kéo dài như vô tận kia.

Tôi nghi ngờ vò vò đầu mình, không phải mình vừa gặp ảo giác đó chứ? Đúng lúc này, Giang Tiểu Thơ đi tới gọi tôi ra ăn cơm. Khi ăn cơm, tôi  quan sát Giang Tiểu Thơ một chút, quả thực là trông cô bé có vẻ không quá đau lòng. Lúc này, tôi mới cảm thấy thoải mái hơn, đây hẳn là dáng vẻ bà cốt muốn thấy nhất ở cô bé.

Hai người chúng tôi ăn cơm xong thì ở lại linh đường canh giữ luôn. Trong linh đường có đặt một lò lửa, người canh giữ phải liên tục cho vàng mã vào bên trong đốt. Ban ngày thì không cần phải làm như vậy, chỉ cần đặt than tiền vàng vào trong, giữ không cho lửa tắt là được.

Khoảng tám, chín giờ tối, trong lúc đốt vàng mã, Giang Tiểu Thơ ngủ gà ngủ gật. Hẳn là thường ngày, cô bé sinh hoạt nghỉ ngơi rất bình thường, không thể so sánh với loại cú đêm như tôi. Tôi bảo cô bé đi ngủ trước, mình ở lại trông, dù sao chỉ cần đốt tiền giấy, một người hay hai người cũng không khác gì nhau.

Giang Tiểu Thơ khẽ gật đầu, sau đó đi ngủ. Nói ra cũng thật lạ, Giang Tiểu Thơ vừa đi, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm vào phía sau lại bắt đầu xuất hiện, khiến toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.

Thật lòng thì linh đường này vào ban ngày còn đỡ, khi trời tối thì khá đáng sợ. Bên trong linh đường không có đèn, chỉ thắp vài ngọn nến, ánh nến lập lòe tỏa ra chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dưới ánh sáng lờ mờ này, khuôn mặt như cười như không phải cười của bà cốt trên tấm di ảnh đen trắng kia, trông hơi u ám, đáng sợ.

Tôi nhìn khắp xung quanh, hoàn toàn không có thứ gì đang nhìn vào mình.

Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ chỉ do mình thần hồn nát thần tính, thì ánh nến xung quanh bắt đầu đong đưa qua lại… Thế nhưng, cả căn nhà đều kín gió, cửa sổ được đóng chặt, ánh nến sao lại đong đưa như vậy được?!

Tôi nhìn các ngọn nến xung quanh, giật mình hét lên. Những ngọn nến như bị thứ gì đó thổi, tất cả ánh lửa đều tạt về phía di thể của bà cốt.

Nhớ lại thời điểm khi Triệu tiên sinh đốt nến ở trong căn phòng Tú Tú tự sát, tôi toát mồ hôi lạnh đầy người, khiến quần áo đều ẩm ướt, da đầu căng cứng, lạnh buốt.

Đúng lúc này, đám chó trong thôn bắt đầu sủa loạn.

Đêm qua cũng như vậy!

Chẳng lẽ có thứ bẩn thỉu nào đó tới?

Vừa nghĩ đến đây, toàn thân tôi căng cứng.

Những ngọn lửa nến vẫn tạt mạnh về phía di thể của bà cốt.

"Bà cốt, tôi ở đây canh giữ quan tài cho bà, bà đừng hại tôi đó!" Tôi sợ hãi đến nỗi quỳ rạp xuống đất, không ngừng van xin.

Nhưng dường như không ai nghe thấy lời cầu xin của tôi, tất cả mọi chuyện vẫn diễn ra như trước, thậm chí tôi ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng đâu đây.

Tôi muốn đứng lên trốn đi, nhưng phát hiện mình không thể đứng dậy được, thân thể như bị cố định tại chỗ.

Nỗi sợ hãi điên cuồng vọt lên trong lòng, tôi bắt đầu thở hổn hển.

Khi nỗi sợ của tôi đạt tới đỉnh điểm, những ngọn nến đột ngột bị tắt đi, khiến nỗi sợ trong tôi bùng nổ.

Tiếng nói từ một vở kịch Thiểm Tây đột nhiên vang lên, phá vỡ đêm tối.

"Cậu cả hắn, cậu hai hắn, đều là cậu hắn..."

Đó là tiếng chuông điện thoại di động của tôi...