Địa Ngục Nhân Gian

Chương 6. ꧁Chương ❻ Gửi gắm꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cảm giác lạnh lẽo này vô cùng kỳ lạ, đó không phải cái lạnh của da thịt, mà là cái lạnh toát ra từ trong xương tủy. Nhớ lời bà cốt dặn khi trước, tôi vội lấy một nắm đậu tương nhỏ từ trong túi mình ra.

Tôi vừa ném đậu tương, lập tức có điều kỳ lạ xảy ra. Tôi cảm thấy như có thứ gì từ phía sau đánh tới, sau đó cảm giác lạnh lẽo trên người lập tức biến mất.

Những người khác cảm thấy thủ đoạn của tôi khá lợi hại, anh họ lập tức lên tiếng hỏi: "Giang Lưu, chú vừa làm trò thần kỳ gì vậy? Chẳng khác nào Lâm Chính Anh cả!"

Đương nhiên là tôi không thể nhắc tới bà cốt, chỉ có thể cười ngượng đáp lại, "Em nghe nói đậu tương có tác dụng trừ tà, mấy ngày gần đây có nhiều chuyện ma quái xảy ra, cho nên khi đi ra ngoài em mang theo một túi đậu tương."

"Được đấy, không ngờ bây giờ chú còn biết mấy thứ này." Anh họ cười cười, lúc này chúng tôi mới bắt đầu chạy về phía tiếng kêu thảm thiết phát ra.

Khi chạy tới nơi, cả đám chúng tôi sững người. Gã nổi cơn điên khi nãy đang bám chặt vào thành giếng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Khi thấy có người tới, gã liều mạng cầu cứu.

Cả người gã như bị ai đó đang kéo xuống phía dưới, cho dù gã gồng mình, dùng toàn bộ sức lực chống lại, nhưng cũng không thể nhích lên trên được chút nào.

"Sao cậu ta lại ở trong giếng?!" Anh họ lên tiếng hỏi, không dám tiến thêm bước nào.

"Nhìn dấu vết nơi này đi, cậu ta bị... kéo vào trong đó!" Lúc này có người phát hiện ra điều gì đó, hoảng hốt nói.

Lúc này tôi mới chú ý, trên mặt đất ở phía người đó đi tới, có dấu vết bị kéo đi, trên vết kéo loang lổ máu tươi, cảnh tượng vô cùng kinh khủng!

"Bây giờ phải làm thế nào?" Do khi nãy tôi ném đậu tương, mấy người còn lại đều coi tôi là người cầm đầu, trước tình hình này, họ lại bắt đầu hỏi ý kiến của tôi.

Tôi nhìn gã nổi cơn điên kia, hít một hơi thật sâu, đáp: "Cứu anh ta lên! Nếu mọi người đều không dám tới đó, vậy thì chúng ta ném dây thừng qua cho anh ta chụp lấy, sau đó chúng ta kéo lên!"

Đến lúc này, mọi người mới chú ý tới chiếc thùng gỗ dùng để múc nước trước đó có buộc dây thừng, cả đám người lấy sợi dây thừng kia tới, ném một đầu tới miệng giếng cho gã nổi điên kia tóm chặt vào.

Khát vọng sống sót biến thành sức mạnh tột cùng, gã cắn chặt răng, vươn tay tóm lấy đầu sợi dây thừng, sau đó chúng tôi dùng hết sức kéo gã lên.

Thân hình gã được chúng tôi kéo ra khỏi miệng giếng từng chút một.

Khi được kéo ra khỏi miệng giếng, đũng quần gã đã ướt sũng, hiển nhiên là đã sợ vãi ra quần, chỉ là vào lúc này không có ai quan tâm tới vấn đề này cả.

Tôi phát hiện ở vị trí mắt cá chân của gã có một dấu tay đen như mực, hiển nhiên khi nãy có thứ gì kéo gã xuống!

Nghĩ tới việc ở đáy giếng có thứ quỷ dị như vậy, tôi thấy lạnh lẽo trong lòng, cũng cảm thấy may mắn, bởi vì khi còn bé, mình từng nhảy vào đó, nhưng không gặp phải chuyện gì.

"Làm thế nào bây giờ?Chúng ta sẽ không chết tại đây chứ!" Có người mở miệng nói.

Tôi không biết phải trả lời như nào, hiển nhiên lúc này, đầu óc của tôi không thể hiểu được những chuyện đang diễn ra trước mắt.

"Chết, chết, chết, mấy người đều phải chết, tất cả đều phải chết ở đây!" Người được chúng tôi cứu như đã nổi điên, lồm cồm bò dậy, tay ôm chặt lấy mặt, móng tay cào trên da mặt thành từng đường rướm máu, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

"Giang Tam, con mẹ nó, mày điên rồi hay sao!" Anh họ tôi cũng cuống lên, vội vàng hét lên.

"Ha ha ha ha ha, mấy người cũng phải chết ở đây, nó nói đừng hòng có ai thoát được!"  Tên Giang Tam kia nổi cơn điên, quay đầu xông về phía giếng. Ngay sau đó chúng ta nghe được những tiếng động đáng sợ vang lên, dường như có ai đó bị phanh ngực mổ bụng, tiếng xương gãy kêu răng rắc.

Tất cả mọi người đều rùng mình!

Cuối cùng cũng không biết ai có phản ứng đầu tiên, chạy thẳng xuống dưới núi. Tôi cũng như nổi cơn điên, liều mạng chạy xuống núi!

Rốt cục chuyện này là thế nào?

Gã đã nhìn thấy gì? Dưới đáy giếng có thứ gì?

Tôi không biết được, điều duy nhất mà tôi biết là phải chạy thật nhanh, nếu không chạy, ắt sẽ chết!

Chạy!

Chạy!

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, trong khi chạy vấp phải một hòn đá lớn, tôi ngã lăn lông lốc trên con đường núi. Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, tôi cảm thấy mình bị rơi xuống nước, bị dòng nước bao phủ, sau đó mất đi ý thức.

"Tìm ta!"

"Tới đây tìm ta!"

"Tìm ta đi!"

Khi tôi hôn mê, có một giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu, giống như đang kêu gọi tôi tới đó.

Tôi mơ màng mở mắt, thấy gương mặt nhăn nhúm của bà cốt dần hiện ra, tôi giật bắn người: "Đây là đâu?"

Khi tôi vừa cử động, lập tức cảm giác đau đớn dữ dội từ chân truyền đến.

"Mày bị trật chân rồi, nơi này là nhà ta! Thằng nhóc, mày rất may mắn đó, chạy lung tung cũng xuống núi thành công, còn không bị ngã chết, bị trật chân chỉ cần hai ba ngày là khỏi." Bà cốt cười lớn, tiếng cười khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

"Anh họ của tôi và mấy người kia thì sao?" Tôi vội vàng hỏi thăm.

"Đều xuống núi rồi!" Vẻ mặt bà cốt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi!

"Đều xuống được núi?" Tôi rất vui mừng, không ngờ anh họ và mấy người kia có thể sống sót xuống núi. Nhưng mà…vì sao vẻ mặt bà ta trở nên khó coi như vậy?!

"Ta chỉ mong bọn chúng không xuống núi được, trước đây vốn chúng ta chưa chắc đã chết. Nhưng giờ thì hay rồi, tất cả mọi người không thể ra khỏi thôn được nữa." Bà cốt cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì tiếp.

Tôi ngẩn ra: "Vì sao? Bọn họ xuống núi thì thế nào?"

"Bọn chúng đã xuống được núi, nhưng lại mang thứ không nên mang xuống theo." Bà cốt cười châm biếm, nói với tôi: "Được rồi, mày lấy gậy chống của ta trở về đi, người cả thôn đều đang tìm mày đó."

Tôi nhíu mày, chẳng lẽ không ai biết tôi ở nhà bà cốt?

Bà cốt như biết tôi đang nghĩ gì, cười giễu nói: "Có thể nhờ mày một việc không?"

"Bà nói đi." Tôi khẽ gật đầu.

"Nếu có cơ hội ra ngoài hãy dẫn theo cháu gái của ta trốn đi." Bà cốt nói xong chỉ ra bên ngoài: "Ta đã nói với con bé sau này phải đi theo mày, con bé là đứa nhỏ số khổ, mày phải chăm sóc con bé cho tốt!"

Tôi không hiểu những lời này của bà cốt có ý gì, bà ta đang ủy thác sao?

Chỉ là khi tôi đi ra ngoài lập tức nhìn thấy một cô bé mặc đồng phục cấp ba, tóc buộc đuôi ngựa. Cô bé thấy tôi đi ra ngọt ngào chào một tiếng 'anh', sau đó nhìn tôi đăm đăm

Tôi nhận ra đối phương. Khi còn nhỏ, cô bé này chạy theo sau chúng tôi như một chiếc đuôi, nhưng chúng tôi đều ghét bỏ cô bé. Không ngờ sau nhiều năm không gặp, cô bé đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, trên người tỏa ra khí chất ngây thơ không thể làm giả.

"Em tên Giang Tiểu Thơ, đúng không?" Tôi lên tiếng hỏi.

Giang Tiểu Thơ khẽ gật đầu, rụt rè nhìn tôi: "Dạ, anh Giang Lưu, bà bảo sau này em sẽ đi theo anh."

Dù không hiểu bà cốt làm vậy có mục đích gì, nhưng có một cô gái xinh đẹp ở bên người cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, bảo cô bé cùng đi thôi.

Sau đó cô bé đi tới đỡ tôi đứng lên. Tôi tới nhà thím trước, báo tin mình đã quay về, sau đó dẫn Tiểu Thơ về nhà mình. Sau khi về nhà, tôi bảo Tiểu Thơ đi trải giường chiếu cho bản thân, còn mình thì nằm trên giường cá nhân, đầu óc rối bời, suy nghĩ xem lúc nãy bà cốt nói như vậy là có ý gì.

Anh họ và mấy người kia mang theo thứ gì xuống?

Chẳng lẽ trong thời gian tôi ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là bọn họ mang theo thứ gì xuống? Thứ đó có liên quan gì với Tú Tú không?

Suy nghĩ một hồi khiến tôi cảm thấy buồn ngủ, không cơm nước gì cả, ngủ thiếp đi. Cả đêm hôm đó tôi ngủ không ngon, dường như có thứ gì đó tiến vào trong thôn vậy, cả đêm chó sủa ầm ĩ. Chờ mãi mới tới trời sáng, lúc này đám chó mới không sủa tiếp.

Sáng sớm, khi tôi thức dậy, thì Giang Tiểu Thơ đã nấu bữa sáng xong, là cháo hoa và bánh bao rất đơn giản, không ngờ cô bé còn nhỏ tuổi đã nấu ăn giỏi như vậy.

Khi tôi và Giang Tiểu Thơ đang cùng ăn sáng thì có người tới gõ cửa. Tôi mở cửa ra nhìn, là thím tới, lập tức hỏi thím có việc gì mà sáng sớm đã tới gọi cửa.

Thím thở hổn hển một hồi, sau đó nhìn thấy Giang Tiểu Thơ ngồi trong phòng khách, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.

"Thím nói đi." Tôi lên tiếng, cuối cùng thì thím cũng bắt đầu nói lên lời.

"Bà cụ Dương chết rồi, là treo cổ  tự sát!"