Địa Ngục Nhân Gian

Chương 5. ꧁Chương ❺ Quay về꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi nhìn thấy sương mù xuất hiện, vẻ mặt chúng tôi đều thay đổi. Đến bây giờ cho dù kẻ ngốc cũng biết có chuyện không bình thường đang diễn ra. Thôn chúng tôi nằm ở vùng duyên hải, sương mù đáng sợ hơn cả khói bụi ở Bắc Kinh, trên núi còn nghiêm trọng tới mức cách ba bước đã không thể nhìn rõ.

"Mau xuống núi, nếu không chút nữa sương mù dày hơn thì chúng ta không xuống núi được đâu." Có người lên tiếng.

Chúng tôi đều rảo bước đi nhanh. Với tốc độ lan tràn như hiện giờ, chỉ cần nửa tiếng là giữa sườn núi sẽ mù mịt sương.

Nhưng do phải chú ý đặc biệt tới bà cốt cho nên đám người chúng tôi cũng không thể đi quá nhanh. Sau khi rời khỏi miệng giếng cạn, miệng bà cốt không ngừng lẩm bẩm. Giờ thấy chúng tôi đi vội vàng, bà vẫn không chịu ngừng lải nhải: "Không có tác dụng đâu, chúng ta không thoát được! Người nhìn vào miệng giếng kia đều phải chết ở nơi này!"

Mấy người từng nhìn vào trong giếng bị bà cốt dọa sợ, một người hét lên: "Nếu không phải là bà dẫn chúng tôi tới đây, chúng tôi sẽ gặp chuyện hay sao?"

Gã vừa hét lên, mấy kẻ khác cũng không kìm chế được cảm xúc, không ngừng oán trách.

Tôi nghe vậy chỉ thấy buồn cười. Trước đó bà cốt đã dặn dò kỹ mọi người không được nhìn vào bên trong, do chính các người không kìm được lòng hiếu kỳ chạy tới nhìn, hiện giờ lại đi oán trách người khác.

Chỉ là tiếp tục tiến lên, cũng không thấy sương mù tiếp tục lan tràn ra, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Sương mù nhàn nhạt như hiện giờ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Khi tôi đang đi thì có người kéo góc áo, tôi quay đầu nhìn về sau thì phát hiện là bà cốt, đứng gần bà là những người không nhìn vào đáy giếng. Tôi định hỏi họ đang định làm gì thì bà cốt đưa tay ra hiệu cho tôi giữ im lặng.

Tôi sửng sốt một chút, chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, thì có người chỉ ra phía đằng sau tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, ngẩn ra.

Mấy người lúc nãy nhìn vào đáy giếng, giờ như bị trúng tà, không ngừng di chuyển vòng quanh tại chỗ. Tôi định đi tới cản bọn họ thì bị bà cốt kéo lại, bà ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu không muốn chết thì đừng tới đó!"

Tôi thấy anh họ có mặt trong số đó, trong lúc nhất thời, cũng không biết phải làm gì. Tôi không thể vứt bỏ anh họ lại đây để thoát thân, khi quay về tôi biết phải đối mặt với thím như thế nào? Tôi hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi thăm tình hình hiện giờ.

"Bọn chúng bị Thần Núi giam giữ. Chúng dám xúc phạm Thần Núi, giờ đừng mong rời khỏi!" Bà cốt nhỏ giọng đáp lại.

"Hả?!" Tôi không biết phải làm gì, ngẩn người tại chỗ.

Mấy người cạnh đó cũng nóng lòng, một người lên tiếng: "Chúng tôi không nhìn vào trong giếng, vậy chúng tôi có thể rời khỏi đây được không?"

"Nếu may mắn, đi đường nhỏ hẳn là có thể ra ngoài." Bà cốt mở miệng nói: "Đi thôi, nếu muộn e rằng không đi nổi."

Tôi rất muốn đi theo bọn họ rời khỏi nơi quỷ tha ma bắt này, dù sao là con người, ai mà không sợ chết?! Mọi chuyện trở nên ma quái như vậy, sống sót mới là điều quan trọng nhất, nhưng anh họ tôi còn đang ở trong đó. Đó là người anh họ cùng tôi lớn lên, nói rằng “mặc chung một cái khố lớn lên” cũng không quá đáng. Cho nên tôi hít một hơi sâu, nói với bà cốt: "Mọi người đi đi, tôi phải cứu bọn họ. Nếu không có gì trở ngại, hẳn là tôi có thể dẫn theo bọn họ rời đi."

"Cậu không muốn sống nữa sao?!" Có người mở miệng hỏi.

Tôi lắc đầu: "Nếu giờ tôi bỏ đi, dù sống sót, thì cả đời cũng phải sống trong áy náy!"

"Cậu muốn đi cứu họ thật sao?" Bà cốt nhìn tôi, hỏi.

"Đúng vậy." Dù đang sợ run, nhưng tôi vẫn khẽ gật đầu đáp lại.

"Cầm lấy cái này, nếu cảm thấy lạnh thì ném ra ngoài, trên người tôi chỉ còn từng này thôi. Có thể ra ngoài hay không thì phải dựa vào số mệnh của cậu!" Nói xong bà cốt đưa tay vào túi lấy ra thứ gì đó, nhìn kỹ lại, tôi nhận ra đó là một nắm đậu tương lớn.

Mặc dù không biết nắm đậu tương này có tác dụng gì, chỉ là lúc này tôi đã tin rằng bà cốt biết được chuyện gì đó, làm theo ắt không có hại gì, do đó tôi đưa tay nhận lấy số đậu tương.

Đám người bà cốt vừa đi, một mình tôi đứng nguyên tại chỗ nhìn bốn năm người đang di chuyển vòng vòng. Nếu nói tôi không sợ thì chính là nói dối, nhưng lúc này cứu người quan trọng hơn là đứng tại nơi này run sợ. Tôi hít thật sâu, đi về phía trước, nhưng điều kỳ lạ chính là dường như bọn họ không hề nhìn thấy tôi, vẫn đi vòng vòng nguyên tại chỗ. Khi tôi đi tới bên cạnh anh họ, đưa tay vỗ mạnh vào lưng anh, thì anh mới có phản ứng, quay đầu lại run run hỏi: "Vừa rồi em đi đâu? Sao anh không nhìn thấy em?"

"Em cũng không rõ." Tôi cũng không thể nói chuyện khi nãy ra, làm vậy chỉ khiến mọi người hoảng sợ, tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Ngay khi tôi trả lời, tôi cũng phát hiện ra sương mù xung quanh vốn rất nhạt, bỗng trở nên dày đặc hơn, nhưng anh họ tôi và mấy người kia không có phản ứng gì khác lạ cả, hiển nhiên là sương mù trong mắt họ vốn đã như vậy. Nói cách khác, Thần Núi trong lời bà cốt đã coi tôi cùng một bọn với mấy người này. Hiện giờ tôi cũng không nhìn rõ đường, cứ tiếp tục đi cùng bọn họ như vậy sẽ thành đi vòng quanh mà thôi. Sâu trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, lúc nãy đầu óc tôi đúng là không tỉnh táo, lại quyết định ở đây tìm chết!

"Được rồi, nơi này đúng là quái lạ. Anh cũng hối hận vì khi nãy nhìn xuống đáy giếng, không thấy thứ gì, lại còn mang xui xẻo vào người." Anh họ mở miệng.

Những người khác đều gật đầu, chỉ có gã đầu tiên nhìn xuống giếng ngậm miệng không nói gì. Từ đầu tôi đã chú ý thấy sắc mặt gã ngày càng tái nhợt, thoạt nhìn tình trạng không ổn cho lắm.

Chắc chắn là gã đã nhìn thấy thứ gì đó dưới đáy giếng, nếu không gã sẽ không có phản ứng như vậy. Hiện giờ, thay vì tiếp tục tiến lên, thì phải hỏi mọi chuyện cho rõ ràng trước đã. Tôi mở miệng hỏi gã: "Rốt cục anh đã nhìn thấy thứ gì dưới đáy giếng, nhất định là anh đã thấy thứ gì đó! Nếu không, sẽ không phản ứng như vậy!"

Một lát sau gã mới có phản ứng, điên cuồng lắc đầu hét lớn: "Tôi không nhìn thấy gì, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi gì cả!"

Nói xong gã như lên cơn động kinh, chạy thẳng lên đỉnh núi. Chúng tôi định tới ngăn lại, nhưng gã quá khỏe, mấy thanh niên chúng tôi cũng không ngăn lại được, đành để gã xông ra ngoài!

"Làm sao bây giờ?" Anh họ quay đầu lại nhìn tôi: "Hồi còn đi học, em là người thông minh nhất, em nghĩ cách đi."

Tôi nào có cách nào chứ. Nếu không phải vì cứu anh họ, thì tôi đã bỏ chạy lâu rồi!

Chỉ là, hiện giờ đương nhiên không thể nói như vậy, tôi đành cười khổ, đáp lại: "Nhất định là gã biết được điều gì, bây giờ chúng ta đã không xuống núi được, còn không bằng đi theo gã xem sao. Nhất định là gã biết điều gì đó!"

"Không xuống núi được? Không phải chúng ta đang đi xuống núi sao?" Có người không vừa lòng đáp, hiển nhiên gã không muốn quay về nơi kỳ lạ đó.

"Anh không phát hiện mình chỉ đi lòng vòng quanh đây sao?" Tôi nhìn gã hỏi.

Nghe tôi nói vậy, mấy người tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện đúng là mình đi lòng vòng tại chỗ. Lúc này mọi người mới phát hiện mình gặp Quỷ dẫn đường trong truyền thuyết!

"Đi nào." Anh họ vỗ vai tôi, định cùng tôi đi tìm gã nổi điên kia. Sau khi anh họ đưa ra lựa chọn như vậy, vài người khác mới đi tới.

Gã nói chuyện khi nãy cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ mấy người đi tìm chết, dù thế nào tôi cũng sẽ xuống núi!"

Nói xong gã tiếp tục đi xuống dưới. Chúng tôi nhìn nhau, chỉ là thầm nghĩ, gã đi vòng quanh tại chỗ này cũng không gặp nguy hiểm gì cả, chờ khi chúng tôi tìm được gã nổi điên kia quay về, thì đoán chừng gã vẫn đang lòng vòng tại đây, đến khi đó mọi người sẽ cùng thảo luận phương án.

Cho nên tôi và mấy người còn lại đi lên trên núi.

Nếu đi xuống núi, sương mù càng lúc càng lớn, nhưng đi lên núi thì không có vấn đề như vậy, rất nhanh sau đó, chúng tôi đã ở trên con đường lên núi. Khi chúng tôi vừa đi được một lúc, từ trên núi chợt truyền đến một tiếng hét thảm thiết, thê lương.

"Đừng, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi! Tôi không có tội!"

Vĩnh viễn tôi cũng không quên được âm thanh đó, nó tràn ngập nỗi sợ hãi tột cùng, tràn ngập sự tuyệt vọng, tràn ngập khát vọng được sống!

Cùng lúc đó, cảm giác lạnh lẽo cùng cực ập về phía tôi.