Địa Ngục Nhân Gian

Chương 4. ꧁Chương ❹ Chiếc giếng cạn꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi nghe rõ mọi chuyện, tôi cảm thấy ở đây có điều không bình thường. Không thấy thi thể? Sao có thể không tìm thấy thi thể chứ? Đó đâu phải là một người sống?!

Cho dù là người sống, thì bị chôn như vậy, cũng không chui lên nổi!

Tôi hít một hơi thật sâu, vừa định mở miệng thì có một bà lão đột nhiên lên tiếng: "Mấy đứa chôn thi thể ở chỗ nào?"

Tôi nhận ra bà lão này, đó là bà cốt trong thôn tôi, có phần giống bà lang. Đứa nhỏ nào trong thôn đau đầu, cảm mạo đều tới nhờ bà chữa trị. Hồi còn nhỏ, có lần tôi ăn cơm cúng người chết bày ở ven đường, ốm hơn một tuần lễ, dù lên trên huyện khám bác sĩ cũng không phát hiện ra bị bệnh gì, sau này uống bát nước hòa tro bùa của bà mới khỏi bệnh.

"Ở phía sau núi." Người phụ trách đi chôn thi thể đáp lại.

"Hồ đồ, chỗ nào cũng chôn được, chỉ riêng sau núi là tuyệt đối không được. Sao mày dám chôn thi thể ở sau núi?" Bà cốt nghe vậy lập tức cuống cuồng.

"Phía sau núi thì sao chứ? Tôi thấy trên núi đều có phần mộ, dù sao cũng không thể chôn một người tha hương tự sát cùng khu với tổ tiên mình, phải không?" Người kia lầm bầm, vẻ mặt khó hiểu.

"Mày có biết vì sao không ai chôn ở sau núi không?" Sắc mặt bà cốt sầm lại.

"Vì sao?" Tất cả mọi người có mặt trong phòng khách đều không rõ, chăm chú nhìn về phía bà.

"Phong thủy nơi đó không tốt, chôn nơi đó sẽ khiến xác chết vùng dậy!" Bà ta hít một hơi thật sâu, dường như nghĩ tới chuyện gì rất kinh khủng, mở miệng nói tiếp: "Chọn mấy người khỏe mạnh đi theo ta vào sau núi!"

Dù không biết bà có mục đích gì, nhưng chúng tôi cũng chọn người rất nhanh, tôi và anh họ cũng ở trong số đó, tổng cộng tám người đi theo bà lão tới sau núi.

Sau khi ra ngoài tôi cảm thấy có điều khác thường. Hôm qua bầu không khí trong làng không tệ, thời tiết nắng ráo, bầu trời xanh thẳm. Nhưng không hiểu hôm nay có chuyện gì xảy ra, bầu trời xám xịt, ánh mặt trời gay gắt hơn, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy ấm áp.

Tôi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, đi theo đoàn người ra sau núi. Khi tới sau núi, dù cho bản thân cố gắng không suy nghĩ linh tinh, nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy điều khác lạ, bởi trong không khí phảng phất mùi máu tươi.

Chúng tôi đi tới nơi chôn xác, thấy “đống bùn máu” như lời đám người kia nói, lúc này anh họ lên tiếng: "Liệu có phải là bị lợn rừng đào lên không?"

Nghe anh họ nói vậy, tất cả mọi người đều thở phào, cảm thấy đây mới là đáp án của sự việc. Tôi nhìn đống bùn lẫn máu hôi thối, nói: "Tuyệt đối không phải. Nếu là lợn rừng đào, thì nó sẽ không biết vùi hố lại. Nhất định là ở đây xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không nghĩ ra được."

Lời tôi nói khiến bầu không khí trầm xuống. Thật ra tất cả đều biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng mọi người vẫn ôm tư tưởng cầu may, trong lòng không muốn thừa nhận mà thôi.

Qua chỗ chôn xác thêm một đoạn, bà lão đi tới trước một căn nhà gỗ cũ nát, bảo đã tới nơi.

Tôi biết căn nhà gỗ này, khi còn bé tôi và anh họ đi chơi tới sau núi,đã thấy căn nhà gỗ này ở đây. Căn nhà không có cửa sổ, cũng không có người ở. Quanh năm suốt tháng cửa đều được khóa chặt bằng một chiếc khóa đồng xanh. Không ai biết căn nhà gỗ này có từ bao giờ, nghe ông ngoại tôi nói, căn nhà gỗ này đã ở đó từ khi ông còn nhỏ.

Khi còn bé, chúng tôi cũng rất tò mò muốn biết bên trong căn nhà này có thứ gì, nhưng vì chiếc khóa đồng xanh kia, cho nên không có cách nào tìm hiểu. Khi lớn lên, chúng tôi dần quên đi nơi này, nào ngờ hôm nay lại có cơ hội giải đáp câu đố bí ẩn thời thơ ấu.

Bà lão bảo chúng tôi chờ ngoài cửa, còn bà mở cửa vào trong lấy đồ. Khi cánh cửa được mở ra, tôi hiếu kỳ nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, hoàn toàn không thể thấy gì. Thế nhưng không hiểu do đâu, tôi luôn cảm thấy bên trong có ai đó đang nhìn mình. Không chỉ mình tôi, tất cả những người hiếu kỳ nhìn vào trong đều cảm thấy như vậy, mọi người không hẹn mà cùng rụt cổ lại.

Chỉ một chút sau bà lão đã đi ra. Khi bà ta đóng cửa lại, cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm mới biến mất.

Lúc này tôi mới nhận ra, bà ấy cầm trong tay một chiếc thùng gỗ chuyên dùng lấy nước dưới giếng. Thấy chiếc thùng gỗ này, tôi bật cười, lên tiếng: "Bà ơi, bà muốn múc nước giếng sao? Đúng là sau núi có một cái giếng, nhưng đó là một chiếc giếng cạn mà!"

Những người khác cũng đều lên tiếng xác nhận. Có thể nói, đám chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên ở khu vực sau núi, trừ căn nhà gỗ đầy bí ẩn này ra, chúng tôi vô cùng quen thuộc những chỗ khác. Chiếc giếng cạn cách căn nhà gỗ này không xa, cũng không sâu, chỉ bằng chiều cao của một người. Khi còn bé chúng tôi chơi trốn tìm, sợ đứa tìm chơi ăn gian, mắt ti hí, cho nên đều bắt nó nhảy vào trong giếng đếm số, bản thân tôi cũng từng nhảy xuống giếng mấy lần. Đừng nói là nước, bên trong không có nổi một cọng cỏ dại.

Nhưng dường như bà lão không nghe thấy lời chúng tôi nói, tự mình cầm thùng nước đi về phía chiếc giếng cạn. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, sợ bà đã già, xảy ra chuyện không may, vì vậy mọi người đều đi theo.

Khi tới gần miệng giếng cạn kia, tất cả chúng tôi đều cảm nhận được một điều gì đó khác lạ, không khí nồng nặc mùi máu tươi khiến mọi người buồn nôn. Bà cốt thấy vậy, mặt sa sầm, nói một câu “Gây nghiệp chướng”, rồi bảo chúng tôi đưa thùng nước xuống giếng múc nước. Bà cốt dặn dò chúng tôi rất kỹ, dù chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối không được thò đầu nhìn xuống đáy giếng.

Lúc này chúng tôi nào dám đi múc nước, cho dù là kẻ ngốc cũng biết dưới giếng có vấn đề. Nhưng rất nhanh, đã có một kẻ to gan mạnh miệng nói: "Mấy thằng hèn, có đi múc nước cũng không dám, chẳng phải chỉ là một chiếc giếng cạn hay sao?! Nghi thần nghi quỷ lung tung, nhìn đây này!"

Nói xong gã nhận lấy thùng nước trong tay bà cốt, chuẩn bị đi múc nước. Gã ném thùng xuống, chưa kịp kéo lên thì thấy dây thừng liên tục tuột ra, chứng tỏ chiếc thùng đang không ngừng rơi xuống.

"Mẹ nó, gặp quỷ rồi, trước đây chiếc giếng này không sâu tới vậy!" Tận mắt nhìn thấy dây thừng tuột xuống tương đương chiều cao của hai người, gã vội vàng kéo dây thừng lại, chỉ cần chậm thêm một chút, là cả chiếc thùng sẽ rơi xuống giếng.

Nào ngờ gã giữ chặt tay nhưng dây thừng vẫn liên tục tuột ra! Khi thấy mình sắp không giữ nổi nữa, gã vội hét lên: "Mau giúp một tay! Mẹ nó, nặng quá!"

Lúc này chúng tôi mới có phản ứng, cả đám người xông tới giữ chặt sợi dây thừng. Tám con người to khỏe dùng hết sức mới tạm giữ sợi dây thừng ổn định. Khi giữ sợi dây, tôi cũng cảm thấy có điều khác lạ, thùng nước kia không thể nặng như vậy được, cho dù chứa đầy nước thì cũng không thể!

Tôi có cảm giác, dường như có một lực sĩ ở dưới giếng đang dùng hết sức kéo dây thừng xuống dưới vậy!

"Nghe theo tiếng hô của tôi, tôi đếm tới ba, mọi người cùng lúc kéo ra sau!" Sau khi giữ chặt được sợi dây thừng, người cầm đầu lên tiếng, đếm số như đang thi đấu kéo co.

Cứ như vậy chúng tôi dần kéo được thùng gỗ lên. Trong thùng gỗ không hề có nước, nhưng vẻ mặt mọi người đều rất khó coi!

Bởi vì chúng tôi nhìn thấy rõ ràng hai dấu tay máu bốc mùi hôi thối bên trên thùng gỗ!

"Bên trong có thứ gì?" Người to gan kia đưa đầu vào xem, bà cốt vội vàng bước tới ngăn cản, nhưng đã chậm. Người kia đã nhìn vào, không chỉ gã, mà còn có ba bốn người khác cùng nhìn vào trong. Tôi đứng ở xa, hơn nữa nhớ kỹ lời bà cốt dặn dò khi trước, dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không được nhìn vào đáy giếng, cho nên cũng không tới gần quan sát.

Ngay khi bọn họ nhìn vào trong giếng, tôi cảm nhận được mùi máu tươi xung quanh nồng nặc hơn trước, giống như... Bầu không khí đột nhiên đặc sệt lại vậy!

Mấy gã kia cười cười: "Thứ gì vậy, rõ ràng bên trong không có gì mà!"

Chỉ là tôi nhận ra sắc mặt tên to gan kia hơi tái đi, nhưng gã lại nói mình không thấy gì cả.

Bà cốt cuống lên: "Ai bảo chúng mày nhìn vào, ai cho chúng mày nhìn hả? Xong rồi, giờ thì xong rồi, chúng ta không ra khỏi núi này được nữa!"

"Không ra được? Chẳng phải đường ở trước mặt hay sao?" Anh họ cười cười, chỉ vào con đường, đáp lại.

Nhưng bà cốt không nói gì, mặt mày tái nhợt. Tôi có thể nhìn ra sự sợ hãi tột cùng trong đôi mắt bà.

Bầu không khí trở nên cứng ngắc. Trên đường xuống núi, tên to gan và bà cốt như hai cái xác biết đi, im lặng không nói một câu gì.

Đi một hồi, chúng tôi đã nhận ra vấn đề rồi. Không biết chuyện gì xảy ra, chân núi đã bắt đầu tràn ngập sương mù, từ từ dâng lên phía trên núi!