Địa Ngục Nhân Gian

Chương 20. ꧁Chương ⓴ Cái bẫy꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tình cảnh đột nhiên trở nên gượng gạo, bầu không khí xung quanh hết sức nặng nề, thế cho nên ngay cả quần cũng quên kéo, rốt cuộc tôi và Tiết Dương cứ thế trần truồng nhìn nhau.

Qua một hồi lâu, Tiết Dương mới có phản ứng, cậu ta nhìn tôi chằm chằm: “Vừa xảy ra chuyện gì?”

Tôi cũng bình tĩnh lại, vội kéo quần lên, vẻ mặt ngơ ngác: “Tôi cũng không biết.”

“Hình như tôi nhìn thấy cái gì đó rất ghê gớm.” Tiết Dương im lặng hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi, anh đổi con quỷ kia cho tôi nhé?”

Đương nhiên tôi biết Tiết Dương có ý đồ, bởi vì… Nữ quỷ này do Giang Tiểu Thơ tặng, đương nhiên không thể đem tặng cho người khác, thế nên tôi lắc đầu: “Không được đâu!”

“Quá không công bằng đi, vì sao quỷ của anh đẹp như vậy, pháp môn hút huyết thực còn… Hấp dẫn đến như vậy, còn tôi thì buồn cười như thế này?” Nói xong, Tiết Dương lấy ra một cái hũ sành, không biết cậu ta niệm cái gì mà từ trong hũ hiện ra một tên mập mạp, tai to mặt lớn. Tên mập vừa bước ra, đã co lại vào một góc, lấm la lấm lét nhìn ngón tay của Tiết Dương với vẻ rất thèm thuồng, liên tục liếm môi.

“Cấp!” Tiết Dương cắt một chút trên đầu ngón tay, tên mập vội vã chạy tới, say mê ngửi mùi máu đang chảy ra, chờ khi máu chảy xuống, mới đi tới liếm ngón tay Tiết Dương như liếm kem que.

“Ngưu Phẩn (nghĩa là phân trâu), lần sau mà mi còn ăn huyết thực một cách đáng ghét như vậy nữa, ta sẽ ném mi đi đó!” Tiết Dương rút ngón tay lại, nhìn tên mập đe dọa.

Lúc này tôi mới biết là quỷ mập mạp kia tên Ngưu Phẩn, tên giống như người!

Ngưu Phẩn vội vã khom lưng gật đầu, nhìn như đang vâng dạ, giống như thái giám khúm núm trong phim truyền hình, tôi nhìn mà không khỏi bật cười. Hình tượng của Ngưu Phẩn này so với nữ quỷ của tôi, kém xa một trời một vực, tuy nữ quỷ của tôi ăn huyết thực theo phương pháp hơi quái dị, nhưng cũng mang lại khoái cảm rất tốt, còn tốt hơn là bị một con quỷ mập như vậy mút ngón tay!

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng tôi cũng không quá bài xích nữ quỷ kia nữa.

Đúng lúc này, từ trong người tôi bỗng phát ra một tiếng hừ lạnh, vừa nghe thấy âm thanh này, tôi hơi ngẩn người, liền hỏi: “Ai vậy?” Nhưng không ai trả lời.

Tiết Dương cười cười: “Xem ra anh nghe được rồi, đây là lần đầu tiên cho quỷ ăn huyết thực, cho thấy anh và nữ quỷ kia đã ký kết xong một thỏa thuận. Nên biết rằng, quỷ không nhiều lời, hiện giờ tâm linh của anh và nữ quỷ anh nuôi đã tương thông, có thể trao đổi bằng ý thức.” 

Tôi gật đầu, thì ra còn có thể giải thích như vậy: “Quỷ không thể nói nhiều? Vì sao?

“Quỷ vốn là vật chí âm, chí tà trên thế gian, trong cơ thể toàn là âm khí, khi nói ra, âm khí trong cơ thể sẽ tràn ra ngoài, nếu lúc đó âm sai đi ngang qua, sẽ lập tức bị câu hồn.” Tiết Dương nói.

Lúc này tôi mới hiểu, xem ra quy củ của người trong nghề hơi nhiều. Nếu đã có thể dùng ý thức để giao lưu, tôi liền thầm hỏi bằng ý nghĩ: “Cô tên gì?”

Ý nghĩ của tôi như một hòn sỏi ném xuống biển, biến mất tăm. Tôi ngẩn người, biết có lẽ nữ quỷ này không muốn trả lời, cô ta quá kiêu kỳ, ngay từ đầu đã không phục tùng mệnh lệnh rồi. Tôi lại ném ra một câu: “Nếu cô không chịu trả lời, lần sau tôi không gọi cô ra nữa, sau này đừng hòng được ăn huyết thực!”

Một lát sau, có tiếng hừ lạnh truyền ra từ bên trong, rồi một giọng nói lạnh như băng cất lên trong đầu tôi: “Hồng Dược.”

Hồng Dược?

Cái tên thực sự rất dễ nghe, tôi hơi ngạc nhiên.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tiết Dương lập tức đứng lên: “Hẳn là đồ được đưa tới rồi!”

 

“Đồ gì vậy?” Tôi hỏi.

“Còn có thể là đồ gì nữa? Đồ chuẩn bị để đến làng anh đó!” Tiết Dương trợn mắt nhìn tôi, rồi đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một người mập mạp mặc trang phục thời Đường từ bên ngoài chạy vào, mặt đầy mồ hôi. Vừa nhìn thấy Tiết Dương, người đó liền kêu lên: “Tiết đại sư, xin cứu mạng, xin cứu mạng!”

“Ông chủ Thẩm, có chuyện gì vậy?” Tiết Dương ngẩn người, cất tiếng hỏi.

“Chuyện này…” Người đàn ông liếc nhìn tôi, có phần ngần ngại.

“Cứ nói đừng ngại, đây cũng là người trong nghề, ông nói ra, biết đâu có thể giúp ông tìm được cách giải quyết.” Tiết Dương nói.

Lúc này ông chủ Thẩm mới bắt đầu kể lại sự việc.

Thì ra ông chủ Thẩm này là người tặng đồ cho chúng tôi, đa số đồ của người thanh niên tóc bạc đều mua từ chỗ người này. Mấy năm nay, ông chủ Thẩm cũng buôn bán lời không ít tiền, đàn ông có tiền dễ sinh hư hỏng, ông ta cũng không ngoại lệ, bao dưỡng một cô vợ bé ở bên ngoài.

Nửa năm trước, vợ ông chủ Thẩm phát hiện sự việc, ông ta liền cho cô vợ bé ra đi, cho một khoản tiền chia tay, nhưng cũng không biết vì sao, cô vợ bé lại kia lại tự sát ở trong phòng.

Ban đầu ông chủ Thẩm cũng không xem là chuyện gì to tát, chỉ cần gọi cảnh sát xử lý là xong, căn nhà cũng bị bỏ hoang. Nhưng vợ ông ta là một người keo kiệt, cảm thấy căn nhà bỏ hoang cũng không tốt lắm, nên hai ngày trước, bà ta đã lôi kéo ông chủ Thẩm dọn vào đó ở.

Thế nhưng, vừa vào ở, đã có chuyện kỳ lạ xảy ra. Mỗi ngày vừa đến tối là trong nhà có tiếng khóc trẻ con.

Không còn cách nào khác, ông chủ Thẩm đành phải tìm tới đây.

Sau khi nói xong, ông ta đảo mắt, hỏi: “Đại sư đâu?”

“Sư phụ ta có việc bận, chút việc nhỏ đó thì không cần phiền đến ông ấy, tôi sẽ đi xử lý cho ông, tuy nhiên…” Tiết Dương cười cười, không nói.

“Chỉ cần Tiết đại sư giải quyết chuyện này, tôi sẽ tặng Tiết đại sư hai trăm ngàn.” Ông chủ Thẩm rất thẳng thắn: “Còn nữa, đơn hàng mua lần này, sẽ được miễn phí!”

“Xong!” Tiết Dương cười cười, quay đầu lại nhìn tôi: “Đi thôi!”

Tôi hơi ngẩn ra, đi làm gì?

Tiết Dương nói: “Anh có thể tới mà.”

Tôi ồ một tiếng, ngơ ngác đi theo, khi đến nơi, Tiết Dương quay đầu lại nói gì đó với ông chủ Thẩm, ông ta à một tiếng, rồi chạy đi.

“Ông ta đi đâu vậy?” Tôi hỏi.

“Tôi bảo ông ấy đi chuẩn bị một số thứ, nhân tiện muốn nói với anh chút chuyện.” Tiết Dương đáp.

“Chuyện gì?” Tôi ngạc nhiên.

“Còn có thể có chuyện gì? Lát nữa tôi làm xiếc một chút, khi nào tôi nói nhập vào, anh sẽ vờ là bị quỷ nhập, nói mấy câu oán hận về chuyện bị ông chủ Thẩm vứt bỏ là xong, việc này sẽ được giải quyết.” Tiết Dương nói.

“Hả? Như vậy không tốt lắm đâu, nhỡ có chuyện gì xảy ra thật thì sao?” Tôi nói.

“Có thể có chuyện gì cơ chứ? Thứ đó tôi xử lý.” Nói xong, Tiết Dương dẫn tôi ra khỏi nhà, đi về phía sân sau, tới gần một tấm đan bê tông, ngồi xổm xuống: “Tên này gần đây càng ngày càng xấu xa, bán đồ cho tôi càng ngày càng mắc, tôi phải trị ông ta một trận mới được.”

Nói xong, Tiết Dương nâng tấm đan bê tông vứt qua một bên, phía dưới là một cống thoát nước, tuy nhiên có lẽ do đã lâu không có người ở, nước dưới cống cũng không bẩn lắm. Tôi nhanh chóng phát hiện, bên dưới cống có mấy con cá nheo.

“Vào buổi tối, cá nheo sẽ phát ra tiếng kêu, tôi đã nghiên cứu cấu trúc của gian nhà này, thông qua đường nước này, tiếng kêu của cá nheo sẽ truyền vào nhà, nghe như tiếng trẻ con khóc! Chỉ có điều, tôi nuôi đã ba tháng rồi, ông ta mới vào đây ở, cũng là đúng dịp.” Nói xong, Tiết Dương vớt cá thả ra ngoài, phủi phủi tay, nói với tôi: “Xong việc!”

“Đơn giản vậy thôi sao?” Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn Tiết Dương.

“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy. Hai trăm ngàn, hơn nữa đơn hàng mua đồ lần này là một trăm ngàn, tất cả ba trăm ngàn vào tay.” Tiết Dương cười cười: “Có phải anh cảm thấy kiếm tiền sao mà dễ dàng quá vậy? Anh bạn à, anh còn phải học nhiều lắm!”

Tôi nhìn Tiết Dương, không biết phải nói gì, tuy tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng nghe ý của Tiết Dương, ông chủ Thẩm kia cũng không phải tốt lành gì, nên tôi đành im lặng. Không thể không nói, trên giang hồ, những cái bẫy như thế này, phiền phức không chịu nổi, ngay cả một người từng trải như ông chủ Thẩm cũng bị lừa.

Chỉ có thể nói, đám người này có rất nhiều thủ đoạn vơ vét của cải, thảo nào trước đó Tiết Dương nói bọn họ có thể một năm không khai trương, nhưng chỉ một lần khai trương, là đủ ăn một năm, câu này không hề giả.

Thật ra tôi không biết, lần này sự việc không hề đơn giản như Tiết Dương và tôi nghĩ, bởi vì sự ngu dốt, hai chúng tôi đã gây ra một sai lầm rất lớn.