Địa Ngục Nhân Gian

Chương 2. ꧁Chương ❷ Chuyện lạ꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Không hiểu vì sao khi nhìn thấy thi thể của Tú Tú, tôi lại tràn ngập áy náy và giận dữ. Khi thấy chị dâu đi tới, tôi xông lên ghìm lấy hai vai chị ta, mắt đỏ như máu, miệng hét lớn: "Không phải chị nói sẽ bảo vệ cô ấy sao? Chị bảo vệ chỗ nào?"

"Chị cũng không muốn như thế này, chị không biết nó lại yếu ớt tới vậy..." Bị tôi quát lớn, chị dâu cũng không còn vẻ chanh chua khi trước nữa.

Lúc này thím đi tới kéo tôi ra: "Cháu mắng nó cũng có thay đổi được gì đâu, việc cần làm lúc này là phải giải quyết mọi chuyện như thế nào."

Dù trong lòng vô cùng buồn phiền nhưng tôi biết những lời của thím là đúng, hiện giờ cần giải quyết những chuyện sau cái chết của Tú Tú. Đây không phải là chết một con trâu hay con bò, mà là một người mới đây còn sống sờ sờ, nếu làm không tốt thì tất cả chúng tôi đều xong đời.

Nhiều người nhiều ý, thím nhanh chóng dùng điện thoại gọi những người có quyền quyết định việc trong làng tới. Thôn của chúng tôi không lớn, chỉ có ba bốn mươi hộ gia đình, tất cả đều cùng họ, có chút quan hệ máu mủ với nhau, cho nên không cần tránh hiềm nghi gì cả.

Khi mọi người tới đông đủ, tất cả cùng nhau bàn bạc một hồi thì đã đưa ra quyết định phải che giấu việc này. Nên biết những người tham gia náo động phòng phần lớn đều là đám thanh niên trong thôn, còn có vài người thuộc lớp đời trước. Nếu chuyện này vỡ lở ra, vậy mọi người không ai có thể thoát được.

Dù trong lòng thấy không vui nhưng dù sao tôi cũng là người trong thôn, không thể đẩy họ hàng của mình rơi vào hố lửa, vì vậy cũng không dám phản đối. Tôi chỉ ngồi yên một chỗ, đôi mắt đỏ bừng, trong đầu u mê.

Mọi người trong thôn quyết định xử lý thi thể của Tú Tú, sau đó mang lên trên núi tìm chỗ chôn, hai ngày sau mới đi báo cảnh sát, nói một mình Tú Tú đi lên núi, không thấy đi ra để cảnh sát phái người đi tìm. Khi đó mọi người trong thôn thống nhất lời khai, hẳn là phía bên cảnh sát cũng sẽ xử lý chuyện này như một vụ án mất tích. Lúc đó cho dù người nhà của Tú Tú tới thì cũng dễ dàng giải quyết!

Nên biết xung quanh thôn đều là núi rừng, muốn tìm một người nơi rừng núi mênh mông là chuyện khó hơn lên trời!

Hôm sau, mấy người thợ săn giỏi nhất trong thôn khiêng thi thể Tú Tú lên núi. Không hiểu do đâu, nhìn bọn họ lên núi lại khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc, trực giác mách bảo tôi chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy. Liên tiếp mấy ngày hôm sau tôi đều ngủ không ngon, cứ nhắm mắt là tôi lại mơ thấy Tú Tú chỉ tay vào tôi hỏi vì sao không cứu cô? Vì sao không để những kẻ hại cô phải gặp báo ứng!

Thậm chí đến mức hai ngày này tôi cứ thần hồn nát thần tính, cứ cảm thấy có một ánh mắt lạnh như băng từ trong núi sâu nhìn tôi chằm chằm.

Sau đó cảnh sát tới, mọi chuyện hoàn toàn giống với dự đoán của chúng tôi, họ lên núi tìm kiếm qua loa một chút, sau đó xử lý thành vụ án mất tích.

Không biết có phải vì cảm thấy hổ thẹn trong lòng hay không, những người trẻ tuổi đến dự hôn lễ hôm đó đều muốn ra ngoài làm việc. Hóa ra mấy hôm nay bọn họ đều ru rú ở trong nhà, không dám ló mặt ra ngoài.

Mấy hôm sau, người nhà của Tú Tú tới, là mẹ và em trai của cô. Mẹ Tú Tú là người thấu tình đạt lý, sau khi hỏi thăm tin tức cũng không hề oán trách người nhà anh họ. Mặc dù rất đau lòng nhưng bà vẫn liên tiếp nói lời xin lỗi thím, nói con gái mình không hiểu chuyện đã gây ra chuyện xấu trong hôn lễ của anh họ tôi.

Thấy mẹ Tú Tú không ngừng nói lời xin lỗi, tôi chỉ muốn đi lên nói hết chân tướng mọi việc cho bà.

Người nên xin lỗi không phải là bác mà phải là đám người không bằng heo chó kia!

Nhưng tôi không làm được! Tôi là người trong thôn này, sinh ra lớn lên ở đây. Tôi không thể đẩy thân thích của mình vào trong hố lửa! Không ai biết được mấy ngày nay tôi đã phải trải qua như thế nào.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, sau ngày mẹ Tú Tú rời đi môt ngày chính là ngày thứ bảy sau khi Tú Tú tự sát. Bởi vì Tú Tú chết rất oan ức, khi chết còn mặc quần áo màu đỏ, do đó thím tôi cảm thấy sợ hãi quỷ hồn Tú Tú vào ngày này sẽ quay lại báo thù, nên bảo tôi lên trấn tìm đạo sĩ tới siêu độ cho cô bé, để được an lòng.

Mấy ngày này ở trong thôn cũng thấy buồn bực, do đó tôi đồng ý.

Qua vài ngày có thời gian bình tĩnh lại, tôi cũng đã nghĩ thông suốt. Người chết không thể sống lại, mọi người trong thôn lại có quan hệ gần gũi với tôi hơn Tú Tú. Dù sao tôi cũng chỉ có chút tình cảm với cô bé, cũng chỉ là yêu thầm mà thôi.

Tôi không phải là thánh nhân, căn bản không làm được chuyện đại nghĩa diệt thân. Cứ tiếp tục sống trong áy náy thế này chi bằng chấp nhận sự thật.

Nói tới cũng thật lạ, không biết tôi có sai hay không nhưng sau khi ra khỏi thôn, tôi phát hiện ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình đã biến mất, thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng tôi cảm thấy trống rỗng, như mình thiếu mất thứ gì mà không thể nói thành lời.

Lên tới trấn, tôi hỏi các cụ già trong trấn có vị đạo sĩ nào biết làm phép không, nào ngờ lại hỏi thăm được một vị. Vị đạo sĩ này ở gần thôn Lò Sắt, rất dễ tìm. Trong thôn Lò Sắt này không có mấy người, tới đó hỏi thăm một chút thì nhất định sẽ dễ dàng tìm được.

Sau khi hỏi thăm, tôi vội vàng đi về phía thôn Lò Sắt. Khi còn bé tôi đã tới thôn đó chơi, trong thôn không có mấy hộ gia đình, chỉ có những phần mộ rậm rạp chằng chịt, bầu không khí quanh năm âm trầm, cho dù ban ngày đi vào cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Nói thật thì tôi không tin chuyện ma quỷ lắm, dù sao tôi cũng đã học tới đại học. Chẳng qua mời một đạo sĩ tới có thể khiến tôi an tâm hơn một chút, nói là làm phép nhưng cũng gồm cả việc siêu độ cho Tú Tú chứ không phải chuyện linh tinh gì khác.

Kết quả là đi chưa được mấy bước đã bị người từ phía sau kéo lại, tôi xoay người nhìn thì thấy đối phương là một người đàn ông đeo kính râm. Ông ta kéo tôi, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chàng trai, gần đây cậu ngủ không ngon có đúng không? Hơn nữa trên người cậu có huyết khí, nhất định là gần đây xung quanh cậu có người chết, hơn nữa người kia còn rất quan trọng với cậu!"

Bởi vì đột nhiên bị giữ chặt cho nên tôi khá nóng, nhưng nghe đối phương nói vậy thì lập tức sửng sốt, mồ hôi lạnh túa ra. Ông ta nói đúng toàn bộ! Mấy ngày này vì mơ thấy Tú Tú nên tôi ngủ không ngon, hơn nữa ông ấy còn tính ra được cái chết của Tú Tú. Thật sự quá chuẩn xác.

Thấy tôi không đáp lại, ông cũng không nhiều lời: "Chuyện này cô cùng nguy hiểm! Nhưng gặp mặt tức là có duyên, nhìn bộ dáng của cậu thì chắc cũng đang muốn tìm ngưởi giải quyết chuyện này. Vừa hay tôi có chút hiểu biết ở mặt này, Bây giờ cậu dẫn tôi về nhà xem thử xem tôi có thể giúp gì cho cậu hay không."

Hiện giờ trong lòng tôi vô cùng sợ hãi. Nói thật, cho đến giờ phút này tôi vẫn cảm thấy rùng mình khi nhớ tới ánh mắt oán hận của Tú Tú trước khi chết. Thêm cả việc mấy ngày này tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó ở tận sâu trong núi cứ nhìn chằm chằm vào mình. Lúc ấy tôi còn tưởng chỉ là ảo giác, bây giờ xem ra cũng không chỉ đơn giản như vậy!

Tôi cảm thấy trong lòng không yên, vội vàng nói với đối phương: "Nếu như ông có hiểu biết về những chuyện như thế này, vậy ông xem có biện pháp nào giải quyết không?"

"Cậu nói rõ đầu đuôi sự việc cho tôi nghe, tôi muốn tới hiện trường xem một chút." Ông ta đáp.

Suýt nữa thì tôi đã nói hết tất cả mọi chuyện, nhưng tôi rất nhanh kịp tỉnh táo lại. Tôi không kể về nguyên nhân cái chết của Tú Tú, mà chỉ nói vài ngày trước trong thôn có người tự sát, khi chết mặc đồ đỏ.

Đối phương nhìn ra được tôi không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm gì. Trên đường về tôi chỉ nói chuyện phiếm với ông ta, tránh nhắc tới chuyện kia. Rất nhanh tôi đã biết được đối phương họ Triệu.

Càng tới gần thôn, sắc mặt ông Triệu càng khó coi. Khi tới cổng vào thôn, mặt ông ta đã xanh như mặt đường. Tôi lên tiếng hỏi thăm thì ông chỉ lắc đầu không đáp, bảo tôi dẫn tới hiện trường vụ tự sát.

Sau khi dẫn ông Triệu tới nhà thím, tôi kể lại đầu đuôi, thím cũng bị dọa mất mật, thiếu chút nữa là quỳ xuống xin ông Triệu cứu mạng.

Lúc này chị dâu tôi đi tới. Trải qua mấy ngày chị ta cũng đã hồi phục lại kha khá, nhưng vẫn mang dáng vẻ một người đàn bà chua ngoa đanh đá, đôi khi lại oán trách Tú Tú quá yếu đuổi có như thế mà đã không chịu nổi, hại chị ta mấy ngày nay sống cũng không yên.

Sau khi tới gian phòng Tú Tú tự sát, Triệu tiên sinh hít một hơi sâu, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng lui về sau mấy bước. Thím thấy vậy vội vàng hỏi mọi chuyện thế  nào, còn cách hóa giải hay không.

Ông Triệu không nói chuyện, chỉ bảo thím mang một cây nến trắng tới. Khi thím mang nến tới, ông ta bèn đốt ngọn nến lên. Nói đến cũng lạ, cả gian phòng đều bị khóa chặt, căn bản không hề có gió, nhưng ngọn nến vừa được đốt lên thì bùng cháy thật to như có gió thổi, ngọn lửa tạt thẳng vào trong phòng.

Tôi thấy quái lạ, bèn lấy bật lửa ra, nhưng ngọn lửa trên bật lửa lại rất bình thường, trong phút chốc tôi cũng bị chuyện kỳ quái này dọa cho sợ hãi.

Nhưng ông Triệu còn sợ hãi hơn chúng tôi nhiều. Ông ta quỳ xuống, liều mạng dập đầu vài cái với gian phòng, trán cũng bị đập đến rỉ máu, nói một câu 'làm phiền rồi' sau đó chạy thục mạng ra ngoài.

Tôi vội vàng đi lên giữ chặt ông Triệu lại, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì ông ta đã đẩy tôi ra: "Cút, các người muốn chết còn kéo theo ông đây làm gì!"

Nói xong ông Triệu chạy thục mạng ra ngoài cửa!