Địa Ngục Nhân Gian

Chương 16. ꧁Chương ⓰ Kiên trì꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đã mấy lần làm hỏng việc của Giang Tiểu Thơ, khiến cô phải rất vất vả xử lý, lần này không thể tiếp tục phá đám cô ấy nữa. Nghĩ vậy, tôi vội nhét một đầu sợi dây đỏ vào trong cái trống nhỏ. Nói ra cũng kỳ lạ, tôi cứ nhét sợi dây vào một chút, thân hình của nữ quỷ lại mờ đi một chút, đến khi toàn bộ sợi dây được nhét hết, thì nữ quỷ kia cũng hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ đó, tôi cũng giật mình. Tuy nhiên hai ngày nay, tôi đã chứng kiến rất nhiều chuyện lạ, bởi vậy cũng không để ý, vội vàng làm theo lời Giang Tiểu Thơ, cắn một cái thật mạnh lên ngón tay dơ bẩn của mình, da bị sứt một mảng lập tức rỉ máu, tôi đau đến mức suýt la lên.

Trộn đất bùn với máu trên ngón tay, tôi đắp lên lỗ thủng trên trống. Sau khi lỗ thủng được bịt lại, cái trống đột nhiên lạnh như băng, hơn nữa dường như bên trong có thứ gì đó ra sức lao tới, va vào thành trống, tạo ra tiếng “bịch, bịch, bịch”.

Tôi đoán, hẳn là nữ quỷ xinh đẹp kia bị nhốt ở bên trong, bây giờ đang muốn thoát ra.

Sau khi làm xong, tôi chăm chú nhìn về phía Giang Tiểu Thơ. Thú thật, lâu nay tôi vẫn chưa nhìn Giang Tiểu Thơ một cách tỉ mỉ, bây giờ nhìn kỹ, tôi phát hiện ngũ quan của cô ấy thật sự rất tinh xảo. Nhưng không hiểu sao, nhìn cô ấy, tôi có cảm giác như trước kia chúng tôi đã từng quen biết, tuy nhiên dù ngẫm nghĩ kỹ, tôi vẫn không thể nhớ được chút gì, đúng là rất kỳ lạ.

Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, tóc của Giang Tiểu Thơ mới từ hoa râm đen trở lại, tôi rất hiếu kỳ vì sao tóc cô ấy lại bị bạc đi.

Trong lúc tôi hiếu kỳ, Giang Tiểu Thơ đã đứng lên, tôi nhận thấy mặt cô hơi tái nhợt, như không còn chút máu.

Hơn nữa, Giang Tiểu Thơ đứng cũng không vững, cứ lắc lư, lắc lư. Tôi vội chạy tới đỡ, đang định lên tiếng, Giang Tiểu Thơ đã thì thào yếu ớt, đừng lo cho em, anh mau đi đi, rồi ngất xỉu.

Tôi đờ người, thế này là thế nào?

Có lẽ những hành động lúc nãy đã khiến cô mất quá nhiều sức lực? Tôi hít sâu một hơi, vội đỡ Giang Tiểu Thơ lên, cõng trên lưng.

Cũng may là sau khi bị nữ quỷ kia nhập, thị lực của tôi đột nhiên tốt hơn trước rất nhiều, nếu không tôi thật sự không biết làm cách nào rời khỏi chỗ này.

Giang Tiểu Thơ cũng không nặng lắm, mặc dù cô cao gần một mét bảy, nhưng chỉ nặng khoảng năm mươi bốn cân, tôi quanh năm suốt tháng tập ở phòng gym, nên cõng rất dễ dàng.

Tôi nhét cái trống nhỏ vào túi, bắt đầu đi xuống núi.

Đi một hồi, cảm thấy rất mệt, tôi biết, có thể do vừa bị hút tinh và bị quỷ nhập, cho nên hiện giờ cơ thể tôi cũng yếu đi nhiều.

Nhưng lúc này đang cõng Giang Tiểu Thơ trên lưng, không được phép bỏ cô ấy xuống!

Tôi cắn răng, ráng sức tiếp tục đi xuống chân núi.

Cũng không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, thân thể tôi dường như vừa được tiếp thêm sức mạnh, giúp tôi tiếp tục cõng Giang Tiểu Thơ đi xuống dưới.

Đang bước đi, đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ, hình như đã từng có lúc nào đó trước đây, tôi cũng từng cõng Giang Tiểu Thơ như thế này, nhưng ngẫm nghĩ kỹ, thì tôi lại không nhớ được gì.

Trong lòng tôi biết rõ, lúc này nếu như tôi nghe lời Giang Tiểu Thơ, bỏ cô ấy lại, tuy cũng không thể khẳng định mình có thể chạy thoát, nhưng chắc chắn là tôi sẽ không mệt lả như lúc này.

Tôi gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu không chút do dự, cho dù đây là ý kiến Giang Tiểu Thơ đưa ra!

Tôi dồn hết sức lực cõng Giang Tiểu Thơ, có cảm giác mồ hôi không ngừng túa ra như tắm, đi khoảng mười phút, tôi vượt qua chưa được ba trăm mét.

Lúc này sức lực đã cạn sạch, trong khi tôi còn cách chân núi ít nhất là một tiếng đồng hồ đi đường!

Sẽ bỏ cô ấy lại đây sao?

Một cảm giác bất lực dâng lên, lúc này tôi đã không còn hơi sức, đừng nói là cõng Giang Tiểu Thơ đi, cho dù đi một mình, tôi cũng không đi được bao xa.

Không được, tôi không thể bỏ cô ấy lại đây, phải tiếp tục kiên trì, phải tiếp tục kiên trì!

Tôi nghiến chặt răng, tiếp tục đi tới.

Đúng lúc này, một giọng nói từ sau lưng tôi truyền tới: “Anh Giang Lưu, cô ta là giả đó, bỏ cô ta xuống đi, chúng ta cùng đi với nhau!”

Tôi hơi khựng lại, nhưng lại nhanh chóng bước đi như trước. Tôi mặc kệ Giang Tiểu Thơ này là thật hay là giả, sự thực là cô ấy vừa cứu mạng tôi, lúc này nếu như tôi bỏ cô ấy xuống, thì tôi có khác gì cầm thú!

Ngay khi ý niệm này xuất hiện trong đầu tôi, giọng nói phía sau cũng biến mất, dường như không hề tồn tại.

Có lẽ là ảo giác!

Tuy nhiên lúc này sức lực còn lại không cho phép tôi tự hỏi nhiều như vậy, ngay lúc thấy sắp kiệt sức, bỗng nhiên từ bụng tôi truyền tới một luồng khí ấm áp có vị đắng.

Một luồng sức mạnh mới từ trong cơ thể ào ạt dâng lên!

Là tác dụng của viên thuốc màu đen mà Giang Tiểu Thơ cho tôi uống lúc trước!

Tôi mừng rỡ, tiếp tục bước đi. Được khoảng năm sáu phút, sau lưng tôi lại có tiếng gọi.

“Lưu con!”

Tôi giật mình, là tiếng mẹ tôi!

Sao mẹ tôi lại ở chỗ này? Hẳn đây cũng là ảo giác rồi!

Tôi cắn răng tiếp tục đi tiếp. Từ sau lưng, tiếng mẹ tôi lại vang lên lần nữa: “Con bỏ mẹ và cha con đi như vậy sao? Cha con… Cha con, ông ấy…”

Vừa nói, mẹ tôi vừa khóc, tiếng khóc thê lương khiến tôi chấn động cả cõi lòng.

“Cha con thế nào rồi?” Cầm lòng không đậu, tôi lên tiếng hỏi.

“Hôm nay lúc đi ra ngoài, cha con đã đi lạc, đến bây giờ vẫn chưa trở về, nhất định là ông ấy đã xảy ra chuyện! Hiện giờ ở nhà chỉ có một mình mẹ, mẹ sợ lắm, mẹ sợ lắm con ơi!”

Từ sau lưng tôi, giọng mẹ tôi lại tiếp tục truyền tới.

Lòng tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.

Cha? Cha tôi xảy ra chuyện gì, không thể nào, không thể nào đâu!

“Con đừng đi được không? Ở nhà có một mình, mẹ rất sợ hãi, con trở về với mẹ được không?”

Giọng nói van nài của mẹ tôi vẫn tiếp tục truyền tới, suýt nữa tôi đã lên tiếng đồng ý, nhưng nhớ tới Giang Tiểu Thơ trên lưng mình, tôi lại do dự: “Mẹ chờ con thêm một lát được không? Để con cõng cô ấy xuống núi, rồi sẽ trở về với mẹ!”

“Vậy con có thể quay đầu lại nhìn mẹ không? Chỉ cần liếc mắt là được rồi!” Giọng mẹ tôi lại cất lên.

Tôi hơi sửng sốt, thiếu chút nữa đã quay đầu lại, nhưng trong thoáng chốc, vị đắng trong dạ dày đột nhiên xông lên, đầu óc tôi lập tức tỉnh táo lại, ngăn chặn ý nghĩ muốn quay đầu lại.

“Con nhẫn tâm đến như vậy sao? Ngay cả liếc nhìn mẹ một chút, mà cũng không chịu?” Mẹ tôi hơi đổi giọng.

Tôi cắn răng, tiếp tục đi, tôi biết rõ, đây là ảo giác, nhất định là có người muốn lừa tôi quay đầu lại.

“Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Đồ súc sinh! Cha mày là do mày hại chết!” Giọng nói thê lương và đầy oán hận của mẹ tôi từ phía sau truyền tới.

Tuy biết đây là ảo giác, nhưng lòng tôi cũng rung động.

Qua một lúc lâu, phía sau không còn tiếng nói nào nữa, tôi mới thở dài một hơi. Lúc này tôi phát hiện, sức lực của mình đã cạn rồi.

Viên thuốc tiếp thêm sức lực cho tôi, cũng tan biến rồi, bây giờ tôi vẫn có thể đi tiếp, là hoàn toàn dựa vào sức mạnh ý chí của mình!

Đến phía trước, đến phía trước.

Tuyệt đối không thể ngã xuống ở chỗ này.

Một bước, hai bước…

Tôi có cảm giác hô hấp của mình bắt đầu trở nên khó khăn và nặng nề, Giang Tiểu Thơ sau lưng tôi lúc này nặng như một hòn núi lớn, mỗi bước đi, đều phải dùng tất cả sức lực.

Trước mắt tôi bắt đầu biến thành màu đen, ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ.

Tôi nghiến chặt răng, tiếp tục cõng Giang Tiểu Thơ tiến lên!

Lúc này tôi tuyệt đối không được phép đầu hàng, không phải bởi vì điều gì khác…

Đường anh đi trước đây, luôn được em bảo vệ, anh mới có thể đi qua được, vậy thì kế tiếp, hãy để anh làm người bảo vệ cho em!

“Nếu không thể lừa mi quay lại, đoạn đường mi vừa đi, đối với ta cũng không có tác dụng gì, vậy thì không thể để mi lại!”

Lúc này, giọng nói thê lương của Tú Tú lại vang lên, một luồng khí lạnh lẽo từ sau lưng tôi dâng lên, quét sạch sự can đảm của tôi, chiếm đoạt chút tinh thần còn sót lại, khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.

Thôi xong rồi, không ngờ vượt qua đoạn đường dài như vậy, rốt cuộc lại phải chết ở đây!

Thật đáng tiếc, mãi cho đến sau cùng, anh cũng không bảo vệ được em…

Quả nhiên, tôi chỉ là đồ vô dụng, không làm được trò trống gì.

Quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Thơ đang nằm gác đầu lên vai mình, tôi cười khổ.

Cùng lúc đó, chút sức lực cuối cùng trong người tôi tan biến, cả người tôi như con diều đứt dây, mất đi sự khống chế, mà trong nháy mắt mất đi ý thức, một bàn tay ấm áp đặt ở trước ngực tôi, ngăn tôi không ngã mạnh xuống.