Địa Ngục Nhân Gian

Chương 12. ꧁Chương ⓬ Đường đêm꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi bàn tay kia vừa đặt lên vai, tôi hoảng sợ, suýt nữa kêu lên thành tiểng, nhưng rất nhanh, bàn tay đó đã bịt miệng tôi. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt rụt rè của Giang Tiểu Thơ, trong lòng sửng sốt, nhanh như vậy cô ấy trở về rồi?

Giang Tiểu Thơ liếc nhìn tôi, dường như muốn bảo tôi đừng lên tiếng. Tôi gật đầu, lúc này cô ấy mới buông tay ra. Tôi vội hỏi: “Sao vậy? Nhanh như vậy em đã trở lại rồi?”

Giang Tiểu Thơ nhìn quanh, dường như đang xác định vật gì đó, một hồi lâu sau, cô ấy mới nhìn tôi nói: “Xem ra trong thời gian ngắn, cô ta chưa trở lại đâu!”

Tôi ngẩn ra, không hiểu rốt cuộc Giang Tiểu Thơ đang nói cái gì: “Cô ta? Ai là cô ta?”

“Người có hình dáng giống em như đúc ấy.” Giang Tiểu Thơ hít sâu một hơi đáp.

Lúc này tôi thật sự ngây người, cái gì mà là người giống em như đúc?

“Anh không phát hiện ra sao? Em của buổi chiều hôm nay, không giống với trước đây.” Giang Tiểu Thơ nhìn tôi nói.

Nghe Giang Tiểu Thơ nói như vậy, lúc này tôi mới lập tức bừng tỉnh, đúng là như vậy, bắt đầu từ chiều nay, Giang Tiểu Thơ trở nên hơi lạnh lùng, khiến tôi có cảm giác dường như cô ấy đã biến thành một người khác.

Tôi nhíu mày, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ có hai Giang Tiểu Thơ?

“Em không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì, nhưng anh phải cẩn thận.” Giang Tiểu Thơ nói xong, định rời đi.

“Em muốn đi đâu?” Lúc này tôi cũng hơi luống cuống, nếu như chuyện này đúng như Giang Tiểu Thơ này nói, vậy thì Giang Tiểu Thơ dẫn tôi lên núi, là ai?

“Bà nội giao cho em một việc, em phải đi làm trước đã. Em đến là để nhắc nhở anh, xem ra cô ta sẽ không hại anh, nhưng anh vẫn phải cẩn thận một chút.” Nói xong, Giang Tiểu Thơ đi luôn, bóng dáng của cô nhanh chóng biến mất dưới ánh trăng.

Cô ấy đi rồi, tôi đứng tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Tôi lờ mờ cảm thấy tình hình có phần không ổn lắm, nhưng lại không nghĩ ra, rốt cuộc không ổn ở chỗ nào.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Giang Tiểu Thơ đã trở về. Lần này, cô cầm trong tay một con gà rừng không biết bắt được từ đâu, trên khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi, xem ra cô đã mất nhiều thời gian và công sức để bắt con gà rừng này.

Trước kia không biết còn đỡ, nhưng bây giờ nhìn Giang Tiểu Thơ kiểu gì tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Giang Tiểu Thơ cũng nhận ra vẻ mặt khác thường của tôi, quay đầu lại nhìn với vẻ tò mò: “Anh sao vậy? Em thấy anh là lạ thế nào ấy! Vừa rồi xảy ra chuyện gì à?”

Tôi ngẩn người, thầm nghĩ hiện giờ không phải là lúc chất vấn, tạm thời không biết cô ấy muốn làm gì, tốt hơn là mình cũng đừng làm bại lộ thân phận của cô ấy, bởi vậy tôi vội lắc đầu:

-         Không có gì, chỉ là hơi lo lắng cho em. Con gà rừng này dể làm gì?

“Hẳn là âm binh mượn đường đã thiết lập một chướng ngại gây khó khăn cho chúng ta. Gặp phải âm binh mượn đường, nếu tùy tiện đi tới, sẽ chỉ va chạm với chính nguyên khí của mình, nhẹ thì biến thành người sống thực vật, nặng thì chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ. Muốn giải quyết vấn đề này, nhất định phải giết con gà, dùng dương khí của nó để phá tan đám âm binh mượn đường. Ở nơi quỷ quái này, không có một ai, làm sao có thể mua được gà? Không còn cách nào, em chỉ có thể dùng gà rừng thay tạm.” Giang Tiểu Thơ vừa nói, vừa lấy trong túi ra một con dao, cắt cổ gà, rồi quay sang nói với tôi: “Anh đi bẻ một cành cây to chút lại đây.”

 

Lúc này tôi còn chưa biết Giang Tiểu Thơ này định làm gì, nhưng có vẻ như cô ấy cũng không muốn hại tôi, bởi vậy tuy trong lòng đã có tính toán, nhưng tôi vẫn làm theo lời của Giang Tiểu Thơ.

Sau khi tôi bẻ cành cây mang tới, Giang Tiểu Thơ lấy một sợi dây từ trong túi ra, cột cành cây vào con gà đang ngắc ngoải kia, bảo tôi cầm lên: “Được rồi, bây giờ có thể đi rồi!”

Tôi gật đầu, giơ cành cây cột con gà rừng lên, đi về phía đoàn quân đông đảo kia. Nói ra cũng lạ, khi tôi giơ cành cây cột con gà rừng đi tới, đoàn quân vốn đang bước đi một cách đờ đẫn kia, đột nhiên nhường đường cho tôi!

Tôi thở ra một hơi dài, giơ cành cây lên tiến về phía trước, còn Giang Tiểu Thơ thì theo sau: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng quay đầu lại, quay đầu lại sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”

Tôi gật đầu, lúc này hình như Giang Tiểu Thơ nhớ tới điều gì, lại lên tiếng: “Lúc nãy đi một mình, anh có quay đầu lại không vậy?”

Tôi hơi ngẩn người, bởi vì tôi nhớ ra vừa rồi ở dưới tán cây, khi Giang Tiểu Thơ kia đặt tay lên vai tôi, quả thật tôi có quay đầu lại rồi, nhưng chỉ do dự một chút,  tôi vội lắc đầu, nói: “Không có!”

“Vậy thì tốt rồi, tiếp tục đi thôi!” Giang Tiểu Thơ cũng không nghi ngờ, bảo tôi tiếp tục tiến lên.

Trong lúc đi, tôi cũng trầm ngâm suy nghĩ. Tôi bắt đầu không hiểu bây giờ là tình huống gì, vừa rồi tôi thật sự đã quay đầu lại, chẳng lẽ Giang Tiểu Thơ kia là giả sao? Nếu không, vì sao cô muốn rời đi một mình? Một cô gái nhỏ bình thường, đi một mình trên đường núi, dưới bóng đêm, dưới chân toàn là ma quỷ lộng hành, mà không sợ sao?

Nhưng nói điều đó ra cũng không ổn, bởi vì rõ ràng Giang Tiểu Thơ trước mặt tôi không giống với Giang Tiểu Thơ tôi gặp trước đó, nhưng nói Giang Tiểu Thơ này là thật, thì cũng chưa chắc.

Tôi hít sâu một hơi, thoáng chốc trở nên hoang mang, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ai có thể cho tôi đáp án đây!

Chúng tôi tiếp tục đi tới, trời đã hoàn toàn tối đen, con đường núi vốn đã âm u, sau khi trời tối, có vẻ càng thêm kinh khủng. Nếu không nhờ có chút ánh trăng mờ ảo, thì đúng là đưa tay ra không thấy được năm ngón.

Bóng đêm dầy đặc này giống như một con thú khổng lồ đang mai phục, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện kỳ lạ nào đó trong bóng tối.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ, khi bước đi, hai chân cũng bắt đầu run lên.

“Chúng ta có thể bật đèn lên không?” Tôi lên tiếng hỏi: “Hẳn là em có mang đèn pin, đi bừa trên đường núi như thế này, rất dễ bị ngã!”

“Này cầm lấy!” Giọng nói lạnh như băng của Giang Tiểu Thơ truyền tới từ sau lưng, tôi cũng thấy cô ấy đưa đèn pin tới. Lúc này tôi mới cảm thấy tốt hơn nhiều, tuy bầu không khí xung quanh mình rất khủng bố, nhưng ít ra không đến sợ bị ngã xuống.

Tuy nhiên trong tình huống xung quanh đều là âm binh, đi trên đường đúng là hơi khó chịu, nếu không nhờ viên thuốc đắng trong miệng vẫn tiếp tục tiết ra dòng nước ấm cho tôi nuốt xuống, lúc này hẳn là tôi đã chết vì giá lạnh rồi.

Tuy nhiên tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, không biết viên thuốc này làm bằng thứ gì, mà qua một thời gian lâu như vậy, nó vẫn không tan ra.

Tôi nhìn về phía làng, nhưng không thấy gì, xung quanh tối đen như mực, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, mặc dù, lúc này mới tám giờ tối.

Hãy chờ tôi, tôi nhất định sẽ quay về cứu mọi người!

Nhưng nói câu này ra, ngay chính tôi cũng không tin, bởi vì lúc này tôi như tượng đất qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, có quỷ mới biết, Giang Tiểu Thơ đi theo phái sau tôi kia, là thứ gì!

Tôi hít sâu một hơi, ít ra hiện giờ cô ấy còn chưa có hành động gì muốn làm hại tôi, bây giờ thì đi bước nào hay bước đó thôi!

Tôi kiên trì tiếp tục tiến về phía trước. Đi khoảng một tiếng đồng hồ, có thể là do đi một mạch, lúc này đã sắp tới đỉnh núi. Nói cách khác, tôi đã đi được nửa đoạn đường, vượt qua ngọn núi này, là ra khỏi ranh giới của làng chúng tôi rồi!

Đi liên tục hơn hai tiếng đồng hồ, hầu như không nghỉ ngơi, tôi cũng cảm thấy hơi mệt mỏi nên nói: “Tiểu Thơ, sau khi tới đỉnh núi, em có muốn nghỉ ngơi một chút không? Anh mệt đứt hơi rồi!

“Cũng được, đoạn đường phía trước là khó đi nhất, nghỉ ngơi một chút cũng được.” Giọng nói lạnh như băng của Giang Tiểu Thơ từ phía sau lưng tôi truyền tới.

Tôi gật đầu. Lại đi mười phút, rốt cuộc đã tới đỉnh núi. Vừa tới nơi, tôi lập tức ngồi xuống liên tục thở dốc. Bất kì ai đi một mạch mấy tiếng đồng hồ trên con đường nhỏ lầy lội này, cũng sẽ không kiên trì nổi.

Cũng may mà sắp tới là đường xuống núi rồi!

Mặc dù Giang Tiểu Thơ nói, đoạn đường kế tiếp là khó đi nhất.

Đúng lúc tôi vừa ngồi xuống, mở nắp bình uống nước, một tiếng cười nhạt, mang theo làn gió lạnh lẽo, vang lên giữa màn đêm.

“Còn muốn chạy à? Tất cả bọn bay đều không thể đi được!”

Nghe giọng nói kia, tôi ngẩn người ra, tuy trước đây không nghe nhiều lần, nhưng tôi vẫn nhận ra được…

Đó là giọng của Tú Tú!