Địa Ngục Nhân Gian

Chương 10. ꧁Chương ❿ Sống hay là chết꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sương mù xuất hiện đột ngột giống như giọt nước làm tràn ly, nỗi sợ hãi vốn đã đè nặng trong lòng tất cả thôn dân nhiều ngày nay, giờ đây lập tức bùng nổ khiến nhiều người như nổi cơn điên.

Bắt đầu có người liều mạng chạy ra bên ngoài thôn. Lúc đầu chỉ là từng nhóm vài ba người chạy ra ngoài, nhưng càng về sau số người chạy đi càng đông hơn. Trên cầu, ngoài cha mẹ tôi bị tôi giữ chặt không cho đi, thì chỉ còn lại cha mẹ của gã chết dưới sông kia, ngoài ra còn có một nhóm người vừa quay lại thôn vẫn không hiểu vì sao những người khác lại chạy ra ngoài!

Khoảng mười phút sau, chúng tôi nhìn thấy những người chạy đi lần lượt trở lại. Khi nhìn thấy cây cầu, ánh mắt của họ chuyển từ mờ mịt thành tuyệt vọng, họ quỳ sụp xuống đất khóc rống lên.

 Nhìn thấy cảnh tượng này, chúng tôi đều hít một hơi lạnh.

Tình huống này đã vượt xa tất cả những gì mà chúng tôi có thể tưởng tượng. Vào thời điểm này, không một ai nghĩ ra được một ý kiến đáng tin. Nếu như bà cốt vẫn còn sống thì không chừng bà sẽ nói ra được căn nguyên của mọi chuyện, nhưng hiện giờ bà đã không còn, người duy nhất biết được chút gì đó là Giang Tiểu Thơ, nhưng cô bé lại không chịu mở miệng.

Trên cầu trở lên ồn ào hơn, phần lớn là những người vừa về vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, đi tới hỏi thăm tình hình, tôi cũng kể qua những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây cho cha mẹ biết.

Sau khi hiểu được mọi chuyện, những người vừa về quê cũng cuống quýt, bởi lần này bọn họ về đây đúng là gặp tai bay vạ gió, tình cảnh đáng sợ này vốn không liên quan gì với bọn họ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, lại khiến bọn họ bị cuốn vào trong.

Những người vừa trở về luôn miệng mắng chửi mọi người trong thôn, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, hiển nhiên họ đều đoán được kết cục đang chờ đợi mình là như thế nào.

Cả đám người thảo luận hồi lâu mà không được gì, cuối cùng mọi người quyết định đi đến từ đường để bàn bạc phương hướng giải quyết. Hiện giờ trong thôn đã có gần nghìn người, dù đường xá khá rộng nhưng đã bắt đầu có phần chật chội, chen chúc.

Người cầm đầu hội nghị lần này là thôn trưởng cùng những người thành đạt, sau khi rời quê kiếm được nhiều tiền.

Như có thứ gì chặn ngang cổ, không ai biết mình nên nói gì. Sắc mặt hầu hết người dân trong thôn đều trắng bệch, họ đứng ngây ra đó, không nói lời nào, có người khóc nức nở, có người thì tham gia thảo luận.

Lúc này Giang Tiểu Thơ đi tới đứng bên cạnh tôi, nhìn cảnh tượng trước mặt, cười nhạt: “Nếu muốn rời khỏi đây thì phải nắm lấy cơ hội này, đi ngay lập tức, nếu còn chậm trễ nữa thì không đi được đâu!”

Thật lòng mà nói thì hiện giờ tôi cũng đã bị nỗi sợ hãi ngự trị, tôi nhìn về phía Giang Tiểu Thơ, hỏi: “Phải đi đường núi thật sao?”

“Đúng vậy, chỉ có thể đi đường núi. Em vẫn câu nói đó, chỉ khi đi ra ngoài mới có cách cứu mọi người trong thôn.”

Giang Tiểu Thơ đáp.

“Có gặp nguy hiểm không?” Tôi hỏi dò.

“Trước đó thì không có nguy hiểm, nhưng hiện giờ thì có. Thứ kia đã tỉnh lại, khả năng chúng ta đi qua được, chỉ khoảng mười phần trăm.” Giang Tiểu Thơ đáp.

Tỉ lệ mười phần trăm...

Khác nào tỉ lệ trúng số? Tôi cảm thấy tuyệt vọng, hỏi lại: “Không có biện pháp nào an toàn hơn sao?”

“Anh đồng ý đi cùng em?” Giang Tiểu Thơ nhìn tôi, hỏi tiếp.

Tôi khẽ gật đầu: “Hiện giờ chỉ có đi ra ngoài, mới có thể tìm được cách cứu họ. Anh không muốn cha mẹ gặp chuyện, cho nên anh phải cứu họ!”

Có một câu tôi không nói ra, đó là nếu không thể đi ra ngoài, tôi sẽ trở lại! Nếu tôi không cứu được cha mẹ, thì quay về chết cùng họ cũng là một lựa chọn tốt, ít nhất là có thể làm bạn với cha mẹ trên đường xuống suối vàng.

“Đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì. Em sẽ nói cho anh biết một chuyện rất quan trọng, đó là dù anh quay về chờ chết với họ, thì anh cũng không thể luân hồi, vĩnh viễn bị vây ở nơi này, quẩn quanh trong nỗi sợ hãi.” Giang Tiểu Thơ nói.

Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, cuộc thảo luận của người dân trong thôn đã đi tới hồi kết.

Kết quả thảo luận của mọi người vô cùng đơn giản, đó là tìm một sợi dây buộc mọi người lại với nhau, một người nối một người đi ra ngoài thôn. Khi đi ra ngoài, khả năng mọi người gặp quỷ dẫn đường là rất cao. Bản chất của quỷ dẫn đường chính là khiến mọi người rơi vào sương mù, không nhìn rõ đường, sau đó khiến người bên trong đi lòng vòng tại chỗ. Nhiều người kết nối với nhau, mọi người cùng nhau đi ra ngoài, như vậy người đi sau có thể nhìn thấy người đi trước có đi thẳng hay không. Dựa vào nguyên tắc này có thể tạo thành một đường thẳng, như vậy chỉ cần có một người đầu tiên ra khỏi thôn, thì có thể dùng dây thừng kéo những người khác ra bên ngoài.

“Vớ vẩn!” Sau khi nghe kế hoạch này, Giang Tiểu Thơ cười gằn một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt, giống như những người dân trước mắt đang diễn hài vậy.

“Anh thấy cách đó rất có lý mà.” Tôi quay đầu nhìn Giang Tiểu Thơ, nói ra suy nghĩ của mình.

“Đó là cảm nhận của anh thôi. Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ cùng nhau đi ra ngoài có thể thu hút sự chú ý của đối phương, tỉ lệ chúng ta đi ra được tăng thêm không ít. Lúc trước tỉ lệ chỉ có mười phần trăm, hiện giờ khả năng thành công ước chừng khoảng bảy mươi phần trăm.”, Giang Tiểu Thơ đáp lại.

Tôi có phần kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Thơ. Thật lòng mà nói thì Giang Tiểu Thơ của hiện giờ không giống hai ngày trước, khi tôi vừa nhìn thấy cô bé. Phải nói như thế nào nhỉ, cô bé lạnh nhạt hơn trước. Giang Tiểu Thơ của hai ngày trước là một cô bé hàng xóm dịu dàng, nhưng Giang Tiểu Thơ của hiện tại lại toát ra sự hờ ơ đối với tính mạng của người khác.

Sau khi tôi dẫn Giang Tiểu Thơ về nhà gặp cha mẹ thì loại cảm giác này đã xuất hiện, nhưng khi đó tôi phải suy nghĩ đến những chuyện khác, lại thêm trong lòng sợ hãi nên không chú ý tới mà thôi.

Ý của Giang Tiểu Thơ chính là để người dân trong thôn đi làm mồi nhử, hấp dẫn sự chú ý của đối phương, hai người chúng tôi nhân cơ hội đó chạy trốn. Theo bản năng, tôi muốn từ chối biện pháp này, nhưng ngoài miệng lại nói: “Họ sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng gì chứ?!”

“Không đâu, đối phương giữ bọn họ lại còn có tác dụng lớn, sao dễ dàng giết chết bọn họ như vậy? Bao gồm cả con quỷ xui xẻo đang ngâm mình dưới nước kia, tất cả những người đã chết đều chỉ nhằm mục đích vây nhốt tất cả mọi người.” Giọng Giang Tiểu Thơ lạnh như băng.

Tôi nhìn Giang Tiểu Thơ, đầu óc rối bời, không nghĩ được điều gì.

“Anh có quyết định hay chưa, có muốn nhân cơ hội rời đi hay không?” Giang Tiểu Thơ liếc mắt nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

Tôi cắn răng, đáp:

“Đi!”

“Được. Vậy em về nhà chuẩn bị chút đồ, anh về chờ tin của em.” Giang Tiểu Thơ nói xong, lập tức rời đi.

Trên đường quay về nhà, tôi như cái xác không hồn. Không lâu sau, cha mẹ cũng trở về. Thấy dáng vẻ vội vã của họ, biết là họ chuẩn bị ra khỏi thôn.

Tôi cắn răng, không dám nói mọi chuyện cho họ biết. Có trời mới biết, nếu cho những người khác biết chuyện, thì sẽ xảy ra chuyện gì, nếu chuyện này bị lộ ra thì chúng tôi đều xong đời.

Cho nên khi cha mẹ tôi định ra ngoài, tôi nói dối mình bị đau bụng, đi toa-lét một chút rồi sẽ đuổi theo ngay.

Cha mẹ tôi không hề nghi ngờ gì cả, cầm dây thừng rời khỏi nhà.

Khi cha mẹ vừa ra khỏi cổng, tôi nằm xụi lơ trên ghế salon. Không ai có thể hiểu được khi đưa ra quyết định này, tôi đau đớn đến mức nào, nhưng đâu có biện pháp nào khác, vì tìm cơ hội cứu sống mọi người, tôi chỉ có thể làm như vậy.

Tôi đau khổ ôm mặt, sắc mặt đanh lại!

Chừng năm phút sau, Giang Tiểu Thi cầm một túi nhỏ đi tới. Vừa tới nơi, cô bé đưa cho tôi một viên thuốc sáp, lên tiếng: “Khi đi ra ngoài, anh hãy để thứ này trong miệng. Nhớ kỹ, chỉ được ngậm, tuyệt đối không thể nuốt xuống!”

Tôi cẩn thận nhận lấy viên thuốc, sau đó hai chúng tôi đi ra bên ngoài.

Lúc này đã có không ít người tập trung ở cửa thôn, mỗi người buộc dây thừng ngang hông mình, sau đó buộc với người phía trước.

“Đi thôi, đừng nhìn nữa!” Giọng Giang Tiểu Thơ lạnh như băng, nhìn tôi nói.

Tôi thở dài một hơi, đi theo cô bé tiến về phía sau núi. Cảm thấy không đành lòng, tôi quay đầu lại nhìn cha mẹ đang đứng chờ mình trong đám đông. Không ai biết được liệu lần rời đi này có phải là vĩnh biệt hay không?!

Khi chúng tôi vừa đi tới chân núi, Giang Tiểu Thơ bảo tôi dừng lại, lấy tám đồng tiền từ trong túi ra, không biết lúi húi làm gì dưới đất.

Chừng mười phút sau, cô bé thu đồng tiền về, đứng dậy nói với tôi: “Anh ngậm viên thuốc kia vào, sau đó đi theo em!”

Tôi khẽ gật đầu, vội vàng lấy viên thuốc sáp kia ra, bóc lớp sáp bọc ngoài, bỏ viên thuốc đen như mực kia vào trong miệng.

Là sống hay chết đều phụ thuộc vào lần đánh cược này!