Địa Ngục Nhân Gian

Chương 1. ꧁Chương ❶ Tú Tú꧂

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Gần đây trên mạng xuất hiện rất nhiều tin tức liên quan tới việc phù dâu, thậm chí là cô dâu bị sàm sỡ trong lễ náo động phòng. Tôi không biết những tin này là thật hay giả, nhưng thực sự những tin tức này còn không nghiêm trọng bằng hôn lễ mà lần đó tôi tham gia.
Chú rể là anh họ của tôi, quan hệ giữa chúng tôi khá thân thiết, cho nên khi cưới anh ấy mời tôi làm phù rể. Cũng chính vì vậy tôi mới tận mắt chứng kiến một hôn lễ hoang đường nhất trong đời, đến cuối cùng chuyện vui hóa thành đám tang.
Anh họ và chị dâu quen nhau thời học đại học, chị ta không phải dân bản địa nên khi kết hôn trừ người nhà thì chỉ dẫn theo một người bạn làm phù dâu, tên là Tú Tú, một nữ sinh nhỏ nhắn xinh đẹp, nghe nói là đàn em trong trường, quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tú Tú, tôi cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp, thậm chí còn muốn theo đuổi cô bé. Nhưng có thể do Tú Tú là nữ sinh, lại đến một nơi hoàn toàn xa lạ nên có vẻ ngại ngùng, nói một hai câu mặt đã đỏ tới tận mang tai, vô cùng đáng yêu.
Một ngày trước hôn lễ, bốn người chúng tôi tụ họp trong phòng khách, thảo luận xem nên giải quyết vụ náo động phòng ngày mai thế nào. Tú Tú vô cùng sợ hãi, bởi trước đó tôi đã lén nói với cô bé rằng chỗ chúng tôi náo động phòng khá hung hãn, phù dâu chắc chắn sẽ bị sàm sỡ một chút, cho nên đêm hôm đó cô bé khá sợ hãi, nói muốn về nhà.
Đến lúc này lại đòi về nhà đương nhiên là chị dâu tôi không vui, vì vậy chị ta nói khi náo động phòng cũng chỉ nhiều người chứ thật ra không có gì cả. Nếu khi đó có người bắt nạt Tú Tú, chị ta sẽ là người đầu tiên ra mặt.
Khuyên can mãi Tú Tú mới chịu ở lại. Bây giờ nghĩ lại tôi chỉ muốn tát thẳng vào mặt chị ta, lúc xảy ra chuyện sao chẳng thấy chị ta đâu? Nói thật, nếu không vì chị dâu thì mọi chuyện đã không xấu đến vậy, thậm chí đến cuối cùng còn không thể cứu vãn.
Hôm sau tới ngày hôn lễ, Tú Tú cũng sửa soạn ăn diện một chút, nói ra, cô ấy so với chị dâu tôi còn đẹp hơn, hơn nữa có vẻ rất đơn thuần, giống như một đóa hoa trong trắng thuần khiết, lại có khí chất đặc biệt, khi đứng bên cạnh chị dâu, người không biết còn tưởng nhầm là Tú Tú kết hôn.
Tôi nhìn tới mức khô môi khô lưỡi, những vị khách mời đương nhiên không khá hơn chút nào. Khi bốn người chúng tôi tới từng bàn mời rượu, các bàn đã bắt đầu không chịu ngồi im, thế nào cũng phải ép Tú Tú uống chút rượu. Vừa uống một ngụm rượu vang mặt cô bé đã đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là không biết uống, cuối cùng tôi phải uống thay, nhưng xem ra cô bé cũng phải uống không ít.
Khi hôn lễ kết thúc, một đám người chuẩn bị náo động phòng. Chờ lúc đám người kia chạy tới trước phòng tân hôn, chị dâu liền nói mình mang thai, để bọn họ không làm khó mình.
Tôi nghe xong thì cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì lời này của chị dâu cũng chính là đẩy Tú Tú vào hố lửa. Náo động phòng không náo cô dâu vậy chẳng phải chỉ có thể náo phù dâu hay sao? Huống chi tôi biết chị dâu không hề có thai, chị ta nói vậy đơn giản là vì không muốn mình bị chọc ghẹo tới mức quá khó coi mà thôi.
Tú Tú đang có hơi men còn chưa kịp phản ứng đã bị mọi người kéo đi cùng anh họ tôi sang một căn phòng khác, chỉ còn tôi và chị dâu đứng trong phòng.
Thấy Tú Tú bị kéo ra ngoài, trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, vội hỏi chị dâu: "Chị dâu, chẳng phải chị nói nếu có người làm khó Tú Tú, chị sẽ là người đầu tiên không đồng ý sao? Tại sao giờ lại nhìn cô ấy bị kéo đi như vậy."
Chị dâu lập tức cắt ngang, "Cậu tin mấy lời khách sáo đó hay sao. Kết hôn không náo vui vẻ một chút, vậy không phải là phí lễ cưới của tôi sao? Hơn nữa cậu cho rằng con bé đó sạch sẽ thật à? Khi còn ở trường, nó thay bạn trai như thay áo đấy, cậu không cần phải lo!"
Nghe chị dâu nói vậy tôi thấy hơi bối rối. Khi nói chuyện phiếm với Tú Tú, tôi nghe cô ấy nói chị dâu là bạn tốt nhất của mình, không ngờ lúc này chị ta lại nói như vậy.
Tôi cũng hơi nóng ruột. Tôi hiểu rõ tập tục náo động phòng ở quê mình, đừng nói là phù dâu, nhiều khi cô dâu cũng bị uy hiếp là chuyện bình thường, cho nên muốn đi xem tình hình thế nào.
Kết quả tôi vừa định đi thì chị dâu đã kéo lại, "Khi náo động phòng, phù rể không được ra khỏi phòng tân hôn, nếu không sẽ xui xẻo!"
Đó là tập tục ở nơi này. Khi náo động phòng, phù dâu và chú rể một phòng, cô dâu và phù rể một phòng. Bình thường sẽ là chia ra náo, nhưng chị dâu nói mình mang thai nên mọi người đều chạy sang phòng bên cạnh, tổng cộng gần hai mươi người.
Ngay khi tôi do dự có nên chạy ra ngoài hay không thì anh họ từ căn phòng bên cạnh chạy ra. Khi ra ngoài anh vô cùng chật vật, quần áo trên người bị lột sạch, chỉ còn cái quần lót.
Kết quả anh họ vừa chạy ra, thì trong phòng vang lên một tiếng hét thảm thiết.
"Mẹ nó, đám ranh con này làm lớn quá. Không được, Tú Tú còn ở trong, anh phải kéo cô bé ra. Người ta từ xa tới, không thể để cô ấy bị người khác làm nhục được."
Anh họ nói tới đây liền xoay người, nhưng bị chị dâu kéo lại, "Hoảng gì chứ, đó đều là bạn của anh, có thể làm lớn tới đâu, nhiều nhất chỉ là bị sờ mó vài cái. Chúng ta kết hôn cũng phải nể mặt khách mời chứ?!"
Anh họ tôi vẫn định đi vào trong nhưng sắc mặt chị dâu lại trầm xuống, "Đã sớm cảm thấy khi còn đi học anh hay nhìn lén Tú Tú, có phải anh thích cô ta không?!"
Tới lúc này làm sao tôi còn không hiểu suy nghĩ của chị dâu, chị ta tìm Tú Tú tới là vì muốn nhìn thấy Tú Tú gặp nạn. Đúng là con đàn bà đê tiện, anh họ có mù hay không mà lại đi cưới loại đàn bà này làm vợ!
Bị chị dâu nói vậy, anh họ cũng không tiện chạy qua. Lúc này phòng bên cạnh vang lên tiếng khóc lớn. Tôi cuống cuồng, không phải thật sự xảy ra chuyện chứ.
Tôi vội vàng chạy đi, chị dâu còn định kéo lại. Tôi biết mục đích của chị ta, cảm thấy vô cùng chán ghét, vì vậy tôi hất mạnh tay, mặc chị ta ngã xuống đất.
Sau khi tôi chạy ra ngoài, tiếng khóc của Tú Tú ở phòng bên cạnh đã biến mất. Tôi lo lắng, đẩy cửa hai lần không được, nhìn bốn phía thì phát hiện ở phòng bếp có một chiếc búa tạ. Tôi vội vàng chạy tới, dùng búa đập cửa.
Tiếng đập khá lớn nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì. Đến lúc tôi đập cửa ra, đám người bên trong có vẻ chột dạ, mấy người dẫn đầu còn đẩy tôi một cái, hỏi tôi làm gì vậy rồi bày ra vẻ mặt khó chịu.
Sau đó anh họ tôi chạy tới xin lỗi, nói hết lời bọn họ mới chịu tản đi. Lúc này tôi mới thấy cảnh tượng trong phòng, lễ phục trên người Tú Tú đã bị xé sạch, trên người đầy vết thâm tím. Thấy mọi người đã đi hết, Tú Tú mới thất thểu đứng dậy, ánh mắt trống rỗng, đứng cũng không vững. Lúc này tôi mới phát hiện trên cặp đùi trắng nõn của cô còn lưu lại một vệt máu đỏ tươi, hơn nữa phía trên còn chảy ra chất lỏng trắng sền sệt.
Sao tôi không hiểu được chuyện gì đã xảy ra chứ, tôi chán nản gọi một tiếng rồi vội vàng cởi áo khoác lên người cô, lúc này cô mới như hồi hồn, khóc lớn.
Bấy giờ anh họ và chị dâu đã xin lỗi mọi người xong, đi vào. Anh họ thấy cảnh này cũng ngẩn ra, không nghĩ chỉ là náo động phòng mà lại khiến Tú Tú mất đi lần đầu, thật là không biết phải đối xử với người ta như thế nào!
Ngay khi tôi đang nghĩ cách an ủi Tú Tú, chị dâu lại tỏ vẻ mặt khó chịu, nói: "Hôm nay là ngày tôi kết hôn, cô khóc lớn như vậy làm gì, có khác nào chịu tang. Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, sớm biết thế đã không cho cô tới!"
Vốn tôi đã kìm một bụng tức giận, nhưng nghe chị ta nói vậy thì không chịu được nữa, mặc kệ họ hàng cái đếch gì, tôi đi lên tát một cái: "Con mẹ nó, chị có mắt hay không, tới giờ còn châm chọc. Không hiểu sao anh tôi lại thích chị! Đồ đê tiện như chị có cho ông đây cũng thèm vào!"
Chị dâu vừa khóc vừa chửi, Tú Tú cũng không khóc nữa mà yên lặng trở về phòng. Tôi định tới an ủi nhưng bị anh họ giữ lại, nói hiện giờ nên để cô bé một mình.
Hôn lễ kết thúc không vui vẻ, tôi và anh họ cũng cần xử lý những chuyện khác.
Khi đi xử lý mọi chuyện, đầu óc tôi rối bời, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn náo tới mức này. Vừa xử lý công việc, tôi vừa nghĩ cách làm sao để an ủi Tú Tú. Nếu không được, đến khi đó tôi sẽ nói với cô ấy cứ gả cho tôi. Dù sao tôi cũng không quá quan trọng mấy chuyện trinh tiết, hẳn là cô ấy sợ thân thể không trong sạch, về sau khó lấy được chồng.
Những suy nghĩ ngổn ngang hiện lên trong đầu, tôi nghĩ nếu đã chịu trách nhiệm với Tú Tú thì nhất định phải đối xử tốt, không được ghét bỏ cô bé. Xử lý xong mọi chuyện đã là sáu bảy giờ, sắp tới giờ cơm tối, thím lên lầu định gọi Tú Tú xuống ăn cơm, kết quả vừa mở cửa phòng ra bà đã sợ hãi hét lớn.
Tôi và anh họ vội chạy lên lầu, khi tới gian phòng của Tú Tú, tôi cũng bị dọa đến nỗi con ngươi co lại.
Tú Tú tự sát!
Tú Tú mặc trang phục phù dâu màu đỏ, an tĩnh ngồi trên ghế sô pha, dùng cây kéo được bọc vải đỏ trong phòng đâm vào cổ mình, máu tươi từ trong cổ túa ra, chảy đầy đất.
Hiển nhiên cô bé đã chết được một khoảng thời gian, máu đã dần chuyển thành màu đen. Tôi sợ hãi tới mức thân thể cứng đơ, tay chân không ngừng run rẩy.
Không phải tôi sợ chuyện Tú Tú tự sát, không phải sợ cái xác mà là…
Tôi sợ cặp mắt lúc chết vẫn trợn trừng của Tú Tú!
Tôi không thể dùng câu chữ để miêu tả ánh mắt đó, bởi vì nó quá rung động lòng người. Cho đến giờ tôi vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt đấy.
Tôi có thể nhìn thấy oán hận vô tận ở bên trong.
Người chết đã là chuyện lớn, nhất là chuyện này còn xảy ra trong hôn lễ của anh họ. Mọi người cuống cuồng, chị dâu vốn vẫn oán trách Tú Tú cũng bị dọa ngẩn người, không ngờ rằng mọi chuyện lại lớn tới mức này.
Nhưng khi đó tôi chỉ biết sợ hãi mà không biết rằng, sau khi Tú Tú chết, những người tham gia náo động phòng trước đó chẳng những không hề có chút ăn năn mà ngược lại còn làm ra những hành động không bằng cầm thú!
Cũng chính vì như vậy mới từng bước khiến mọi chuyện đi tới mức không thể cứu vãn được như ngày hôm nay!

Chương sau