Dị Thế Đạo Môn (Bản Dịch)

Chương 8. Người Đến Không Có Ý Tốt

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mặt trời mọc lên ở phương đông, chiếu sáng vạn dặm núi sông, buổi tụng kinh chấm dứt, Lý Bình An lại dẫn các nàng đi tập Thái Cực quyền, sau đó mới hoàn thành bài học buổi sáng.

Bữa sáng đã sẵn sàng, trên bàn ăn Thanh Tuyết Thanh Vũ ăn như hổ đói, sau một buổi sáng khổ cực các nàng thật sự rất đói bụng.

Lý Bình An vừa ăn cơm, vừa nghĩ đến điều gì đó. Có nên mời một đầu bếp đến đây không nhỉ? Sau khi làm xong bài tập buổi sáng mới chuẩn bị đồ ăn sáng đúng là có hơi muộn, hơn nữa tài nấu nướng của mình, ài... Đúng là chỉ có thể tính là ăn tạm mà thôi.

Lý Bình An hạ quyết tâm, mời đầu bếp, nhất định phải mời một vị đầu bếp về, bản thân đường đường là người đứng đầu đạo quán, Trúc Cơ Kỳ đại năng, sao có thể ngày nào cũng bận rộn trước bếp lò được?

Rầm rầm rầm!

Đột nhiên tiếng đập cửa rất mạnh từ bên ngoài truyền đến.

Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Lý Bình An, ngoan ngoãn nói:

- Sư phụ, có người gõ cửa, con đi mở cửa nhé.

Nói xong nàng nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài.

Lý Bình An đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt biến sắc kêu to:

- Quay lại!

Bóng dáng khẽ động, giống như Hồng nhạn bay đến chắn trước mặt Thanh Vũ, Thanh Vũ đâm rầm vào người Lý Bình An, kêu lên một tiếng, người ngả về phía sau.

- Ai ui!

Lý Bình An vươn tay kéo Thanh Vũ một cái, mới giữ cho nàng không bị ngã ra đất.

Thanh Tuyết cũng vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh.

Lý Bình An mở miệng nghiêm túc nói:

- Thanh Tuyết, Thanh Vũ, các con ở trong đạo quan không được ra ngoài, để sư phụ đi xem thử.

Thanh Tuyết thành thật gật đầu nói:

- Vâng, sư phụ!

Ánh mắt Thanh Vũ thì chuyển loạn.

Lý Bình An về phòng lấy Pháp kiếm, quay người đi ra ngoài, trong khoảng thời gian đó tiếng đập cửa rầm rầm vẫn vang lên không ngừng, còn kèm theo vài tiếng chửi bậy.

Lý Bình An đi đến trước cửa, vươn tay mở cửa đột ngột, ngay sau đó nhảy sang một bên, hai người đang xô đẩy nhau ngoài cửa không kịp đứng vững ngã nhào vào trong, lảo đảo té xuống đất, sợ hãi kêu to hai tiếng.

Cửa lớn rộng mở, lộ ra một đám người đang đứng bên ngoài, mỗi người đều mặc hộ giáp bằng da thú, tay cầm liệp đao, trường mâu, còn có kẻ đang giương cung, vẻ mặt ai nấy đều như hung thần.

Hai người ngã ra đất xoay người đứng dậy, tức giận kêu lên:

- Tiểu tử, ngươi dám tránh ta!

- Tiểu tử, muốn chết!

Hai người nắm chặt tay đánh về phía Lý Bình An, quyền phong gào thét, mang theo mười phần kình lực.

Lý Bình An vung tay áo lên, quét qua nắm đấm của hai gã to con kia, vận chuyển Thái Cực pháp, hai gã to con kinh sợ kêu lên một tiếng, trong nháy mắt đã bị ném bay ra ngoài, rơi uỳnh một tiếng ngã trên mặt đất, ôm ngực đau đớn kêu rên, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

Một lão giả bước gia từ trong đám người bên ngoài, quát to:

- Dừng tay!

Lý Bình An thì thầm:

- Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Không biết bần đạo đắc tội chư vị chỗ nào, sao mọi người lại giết tới đạo quan nhỏ bé của bần đạo?

Lão giả cười ha hả nói:

- Vị công tử này đừng nóng nảy, thôn chúng ta có hai đứa nhỏ bị mất tích, nghe nói được ngài tốt bụng thu lưu, tất cả mọi người trong thôn chúng ta đều vô cùng cảm kích, cố ý tới đây đón người về, kính xin công tử trả lại các nàng cho chúng ta, chúng ta sẽ hậu tạ.

- Thôn trưởng!

- Mãng Sơn đại thúc!

Hai tiếng kinh ngạc vui mừng kêu lên truyền đến từ phía sau.

Thanh Tuyết Thanh Vũ vội vàng chạy ra khỏi đạo quán, vui vẻ đến chỗ mọi người.

Khi Thanh Vũ gọi Mãng Sơn đại thúc, sắc mặt người đàn ông cơ bắp đứng trước rất nhiều thôn dân lập tức biến đổi, tỏ ra rất thống khổ.

Khi Thanh Tuyết Thanh Vũ chạy đến trước mặt Lý Bình An, Lý Bình An vươn tay giữ chặt các nàng lại.

Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, vui vẻ kêu lên:

- Sư phụ, là ngài thôn trưởng tới đón chúng con, thôn trưởng là người tốt.

Thôn trưởng cười tủm tỉm vẫy tay nói:

- Đại Ny, Nhị Ny, mau tới đây, về nhà với gia gia.

Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Lý Bình An cười hì hì nói:

- Sư phụ! Người về cùng với chúng con được không? Con bảo mẫu thân làm đồ ăn ngon cho người.

Lý Bình An nhìn thôn trưởng đang cười tủm tỉm, hỏi thẳng:

- Vị thôn trưởng này, không biết cha mẹ các nàng đang ở đâu? Không thấy cha mẹ các nàng, bần đạo chắc chắn sẽ không thả người.

Nụ cười trên mặt thôn trưởng cứng đờ, cười như không cười nói:

- Công tử không biết đó thôi, cha mẹ các nàng nhớ con quá đã ngã bệnh, đang nằm ở nhà.

Thanh Tuyết giật mình kêu lên:

- Phụ thân ngã bệnh?

Thanh Vũ cũng giãy giụa kêu lên:

- Sư phụ, mẫu thân con bị bệnh rồi, con phải về nhà.

Lý Bình An không biết phải nói sao, nhìn qua có vẻ như cha mẹ các nàng không phải đã chết, chính là đã chạy thoát, cho dù là kết quả nào, đối với các nàng mà nói đều là đả kích.

Lý Bình An nói:

- Vô Lượng Thiên Tôn, mời các vị thí chủ quay về đi! Bần đạo chắc chắn sẽ không trả lại các nàng.

- Sư phụ!

- Sư phụ, con nhớ cha mẹ!

...

Nụ cười trên mặt thôn trưởng dần dần biến mất, sắc mặt âm trầm vung tay lên nói:

- Mãng Sơn, ngươi dẫn người đi bắt các nàng lại.

Gã đàn ông cao lớn dẫn đầu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt vô cùng thống khổ.

Thôn trưởng lạnh lùng nói:

- Mãng Sơn, ngươi phải biết rằng, nếu không bắt các nàng làm tế phẩm, đến lúc đó tế phẩm chính là con trai ngươi.

Sắc mặt Mãng Sơn lập tức trắng bệch, nặng nề giơ tay lên, vung tay cất giọng trầm thấp nói:

- Theo ta, lên!

Chân dẫm xuống đất kêu oành một tiếng, cả người giống như con báo lao về phía Lý Bình An.

Đám đàn ông xung quanh đều trầm mặc, lao theo về phía trước, vẻ mặt tràn đầy áp lực.

Chỉ có vài người đứng bảo vệ thôn trưởng, cất tiếng hò hét.

Thôn trưởng vuốt râu cười đắc ý, cho dù ngươi vũ dũng phi phàm chẳng phải cũng không dám trái lệnh ta sao.

Hai tay Lý Bình An ném về phía sau, Thanh Tuyết, Thanh Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, cả người bay ngược lại hơn trăm thước an ổn rơi xuống trước Tam Thanh đại điện.

Tay Lý Bình An cầm trường kiếm lên không rút khỏi vỏ, không lùi mà tiến tới, kiếm ảnh lập lòe bất định, Câu, Dẫn, Niêm, Niêm, Nã, vận dụng Thái Cực Kiếm pháp, ra đòn liên tiếp, từng gã đàn ông bị đánh bay kêu to, liên tiếp ngã văng ra ngoài, ngay cả Mãng Sơn cũng không phải đối thủ, trường kiếm móc vào cánh tay, cả người hắn lập tức xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, rồi nặng nề rơi xuống con đường đá trên núi, đau đớn phát ra tiếng kêu rên.

Nụ cười trên mặt thôn trưởng chậm rãi biến mất, cả người giống như gặp phải quỷ vậy, khó có thể tin nổi nhìn đám đàn ông vạm vỡ đang kêu thảm thiết phía xa, bọn họ đều là thợ săn rất giỏi, sao lại thất bại thảm hại như vậy?

Lý Bình An đứng trước đạo quán, mở miệng khẽ cười nói:

- Ngươi còn thủ đoạn gì nữa không? Cứ việc sử dụng đi, bần đạo đều tiếp nhận, nhưng hôm nay chắc chắn ngươi không thể mang người đi.

Thôn trưởng hét lớn:

- Tế Linh đại nhân, chúng ta vô năng, xin ngài ra tay.

Ngay lập tức một làn khói đen bắn ra từ trong rừng rậm, giống như một mũi tên sắc nhọn lao về phía Lý Bình An.

Chân Lý Bình An khẽ động, trong nháy mắt đã lui về phía sau, chạy vào trong cửa đạo quán, khói đen bắn tới trước cửa đạo quán thì im hơi lặng tiếng biến mất không thấy đâu nữa, lập tức tan rã giống như tuyết đọng đâm vào lửa lớn vậy.

Lý Bình An đắc ý cười nói:

- Ta đã đề phòng ngươi từ lâu rồi.

Tiếng phì phì vang lên, một cái đầu rắn to như một chiếc xe ngựa ngóc lên trong rừng rậm, ánh mắt lạnh lẽo của nó chứa đầy sát ý.

Lý Bình An ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý nhìn Cự Xà, nhóc con, có bản lĩnh thì ngươi vào đây!

- Tích! Nhiệm vụ: Uy nghiêm của Đạo Môn không thể khiêu khích! Một con xà yêu nho nhỏ cũng dám lấn tới cửa Đạo Môn, tội đáng chém, ký chủ giận dữ, thề phải giết chết xà yêu, nhiệm vụ có thời hạn trong vòng nửa canh giờ.

Nụ cười trên mặt Lý Bình An cứng đờ, mẹ nó chứ, hệ thống định hại lão tử à! Con mắt nào của ngươi thấy ta giận dữ hả? Nhìn qua là biết con xà yêu kia không dễ chọc, ngươi bảo ta đi chém giết nó? Lỡ như ta chết thì phải làm sao bây giờ?