Dị Độ Hoang Trần

Chương 21. Du côn trong tòa nhà

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

...

Giữa một rừng hoa màu xanh đen, một người đàn ông và một người phụ nữ đang chậm rãi tiến về phía trước.

Những bông hoa màu đen mọc thành từng cụm dưới chân họ rất kỳ diệu, mỗi khi chân họ bước xuống, chúng lại tự động tách ra, chúng không giống như những bông hoa, mà giống như một đàn cá nhỏ đang nghỉ ngơi trong hồ...

- Phong cảnh đẹp như vậy, giá mà cô út ở đây thì tốt biết mấy.

Ngô Ngân xuất hiện triệu chứng “cai nghiện” nghiêm trọng.

Cuối cùng, hắn vẫn phải đơn độc bước tiếp trên con đường ở dị độ này, mặc dù đã tìm thấy phương hướng của thần thụ Nữ Oa.

Phía sau hắn, có một cô gái bẩn thỉu đang cõng một chiếc ba lô dày cộp, bên trong là vật tư và thông tin mà cô nàng đã thu thập được từ những người đồng đội trước đây.

Đi theo sau Ngô Ngân, Dương Thấm càng lúc càng giống một cô hầu gái đi theo cậu chủ lên kinh thành ứng thí, cô nàng làm việc chăm chỉ, ngoan ngoãn và không hề phàn nàn.

Chỉ có điều, trên đường đi, cô nàng thường bị coi như không khí.

“Cậu ta rất mạnh, mình phải đi theo cậu ta, dù cậu ta có yêu cầu quá đáng gì thì...”

Bây giờ, Dương Thấm đã quyết tâm làm trâu làm ngựa cho người đàn ông trước mặt, miễn là có thể trở về nhà!

Vượt qua một ngọn đồi cao, một thung lũng đầy những bông hoa nhỏ hiện ra trước mắt, Ngô Ngân đứng từ xa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong thung lũng hoa, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, hắn mới sải bước đi vào thung lũng hoa.

- Trong thung lũng hoa có cây hồn thê không?

Dương Thấm hỏi một cách phấn khích.

- Chắc là có.

Ngô Ngân gật đầu.

- Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi!

Dương Thấm lập tức cảm thấy phấn chấn, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.

Trên đường đi, Dương Thấm cũng rất chăm chỉ học hỏi kiến thức về dị độ Hoang Trần.

Cây hồn thê không chỉ là vật dẫn đường trọng yếu mà thần thụ Nữ Oa dành cho con người, mà nó còn có một năng lực rất quan trọng, đó là có thể đưa con người trở về nhà trong một khoảng thời gian ngắn, gột rửa tâm hồn.

Ngô Ngân đương nhiên cũng biết điều này, cũng rất muốn về nhà, nhưng hắn vẫn luôn cảnh giác, mọi thứ yên bình thì không có nghĩa là sẽ an toàn.

...

Bước vào thung lũng hoa, nhiều loài hoa sặc sỡ khác nhau lần lượt xuất hiện, chúng thường đung đưa theo gió, nếu gió mạnh lên đột ngột, chúng sẽ nép mình sau những tảng đá.

Nói thật, khung cảnh này quả thực rất cuốn hút, nếu nó xuất hiện ở thế giới của bọn họ thì sẽ được xem là một tiên cảnh thu nhỏ, sau đó sẽ bị quây lại và bán vé vào cửa.

Thung lũng hoa không lớn, ở vị trí trung tâm có một cái cây rất đặc biệt.

Cái cây này có kích thước bằng một cây cổ thụ nghìn năm, nhưng trên đó không có một chiếc lá nào.

Cành của nó rất sạch sẽ, nhưng giữa các cành lại có rất nhiều bông hoa linh hồn rực rỡ nở rộ!

Có những bông hoa linh hồn đang nở rộ, có những bông hoa linh hồn vẫn còn là nụ, cũng có những bông hoa linh hồn đã héo úa, và cũng có những bông hoa linh hồn đang lớn lên.

Dương Thấm lập tức lấy cuốn sổ tay ra, sau đó cẩn thận so sánh với những hình vẽ trên đó, cô nàng phát hiện ra rằng, từ hình dáng bên ngoài cho đến những đoá hoa, cái cây phía trước đều giống hệt với cây hồn thê được ghi lại trong sổ tay!

- Là cây hồn thê, không sai đâu, chúng ta có thể về nhà rồi!

Dương Thấm nói một cách kích động.

- Chỉ là về nhà trong thời gian ngắn thôi.

Ngô Ngân nói.

- Vậy cũng đủ rồi, em thật sự rất mệt mỏi.

Dương Thấm nói.

Bên cạnh có một dòng suối, để khi về nhà, các bạn học không nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của mình, Dương Thấm vội múc nước rửa sạch mặt.

Dòng suối trong vắt như pha lê, Dương Thấm còn cố ý soi gương, vuốt tóc cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của mình, cô nàng mới đứng dậy một cách hài lòng.

- Chắc là tôi hơi lạc lối rồi.

Ngô Ngân nói.

- Sao vậy?

Dương Thấm hỏi.

- Tôi thấy cô cũng bắt đầu xinh xắn rồi, chắc là tôi đói thật rồi, à không, chắc là tôi phát điên rồi, không ngờ sự xâm nhập tinh thần của Hoang Trần lại đáng sợ như vậy.

Ngô Ngân nói.

Dương Thấm: “???”

Rốt cuộc mình đã chọc giận cậu ta ở hồi nào?!

Dương Thấm cảm thấy cực kỳ khó hiểu, cô nàng đành phải ngẩng đầu nhìn những bông hoa linh hồn rực rỡ trên cây hồn thê.

Nhưng trong khóe mắt, Dương Thấm phát hiện ra Ngô Ngân vẫn đang nhìn mình, vẫn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình, mới đầu, Dương Thấm cảm thấy hơi hoảng hốt, nhưng sau đó, cô nàng lại cảm thấy một niềm vui khó tả dâng tràn!

Đúng là mình không xấu đến thế!!

Nhan sắc này sao có thể khiến một người đàn ông bình thường không thèm nhìn mình chứ!

- Anh... anh làm gì vậy?

Dương Thấm dè dặt hỏi.

Lúc này, vẻ mặt của Ngô Ngân lại rất nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dương Thấm, do dự một lúc, rồi mới nói:

- Cô có nhận thấy khuôn mặt của mình đã thay đổi không?

- Khuôn mặt thay đổi?

Dương Thấm rất khó hiểu, cô nàng lại chạy đến bên bờ suối soi gương:

- Không có mà, em vẫn vậy thôi? Ngược lại, em lại thấy anh trông quen quen, giống với một bạn học của em.

Trước đây, khi Dương Thấm còn bẩn thỉu, Ngô Ngân chưa để ý, nhưng sau khi cô nàng rửa sạch mặt, Ngô Ngân phát hiện ra khuôn mặt của cô nàng đã thay đổi... đang dần dần trở nên giống với khuôn mặt ban đầu của Dương Thấm!

Phải biết rằng, khi họ thức tỉnh, cơ thể này có hình dáng ban đầu của riêng nó.

Và Ngô Ngân cũng nhớ rõ rằng, cơ thể mà Dương Thấm tỉnh dậy lúc đầu không phải như thế này.

Cơ thể này dường như đang dần dần định hình, tiến hóa dựa theo linh hồn bên trong!

Sau khi phát hiện ra điều này.

Ngô Ngân cũng cố ý đi đến bên bờ suối, dùng nước sạch rửa mặt.

Quả nhiên, khuôn mặt của cơ thể này đã bắt đầu giống với khuôn mặt ban đầu của hắn đến sáu phần, lông mày, ngũ quan, khí chất... tất cả dường như đang phát triển theo khuôn mặt gốc của hắn!

Thật kỳ lạ!

Dị độ Hoang Trần này rốt cuộc tuân theo quy luật gì vậy?

- Ghi chép trên này nói rằng, chúng ta chỉ cần ngủ giữa những cánh hoa linh hồn là có thể trở về thế giới của mình.

Dương Thấm lấy cuốn sổ tay ra, ra vẻ chăm chỉ học hỏi.

- Tôi biết rồi, cô “log out” trước đi, tôi sẽ quan sát xung quanh.

Ngô Ngân xua tay.

Dương Thấm suy nghĩ một lúc, nếu người đàn ông này muốn hãm hại mình thì hắn cũng không cần phải vòng vo tam quốc như vậy.

Cô nàng thật sự rất muốn về nhà, cho dù chỉ là về nhà tắm nước nóng thoải mái, nói chuyện với người nhà vài câu thôi cũng được.

Dương Thấm trèo lên cây hồn thê, bước chân trần vào vườn hoa linh hồn đang nở rộ.

Cô nàng từ từ nằm xuống, cuộn tròn người lại, chẳng mấy chốc, bông hoa linh hồn đó dường như cảm nhận được điều gì đó, những cánh hoa đang nở rộ lại bắt đầu từ từ khép lại.

Những cánh hoa khép lại bao bọc hoàn toàn cơ thể của Dương Thấm, lớp vỏ mềm mại của hoa cũng thay đổi, biến thành một loại kén hoa rất đặc biệt, bảo vệ Dương Thấm đang ngủ say bên trong giống như nhụy hoa vậy.

Đồng thời, toàn bộ thân cây hồn thê cũng tỏa ra màu sắc đẹp như cực quang, từ vị trí bông hoa linh hồn mà Dương Thấm đang ở, ánh sáng giống như dòng chảy của các vì sao lan đến thân và rễ của cây hồn thê...

Ngô Ngân thử gọi vài tiếng.

Dương Thấm không hề đáp lại...

Ngô Ngân cũng trèo lên bông hoa linh hồn đã khép lại, dùng tay gõ gõ, hắn phát hiện ra rằng kén hoa này cứng vô cùng, giống như một khoang sinh học thu nhỏ vậy.

Dù cho ý thức đã rời khỏi cơ thể này, thì chắc hẳn kén hoa này cũng có thể bảo vệ hoàn hảo người đang ngủ say bên trong.

“Rất hợp lý, rất hợp lý.”

Ngô Ngân đã hiểu sơ qua về nguyên lý hoạt động của cây hồn thê.

Tô Lê cũng đã nói với Ngô Ngân rằng, cây hồn thê sẽ khô héo, nó chỉ có thể đưa những người lang thang ở Hoang Trần trở về “máy chủ” Nữ Oa trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng đối với những người sắp lạc lối, được trở về vòng tay của “máy chủ” Nữ Oa đã là một sự gột rửa tinh thần lớn lao rồi.

“Không biết ba mẹ và Du Ngữ thế nào rồi, về nhà báo bình an để họ khỏi lo lắng.”

Lúc này, Ngô Ngân cũng trèo lên một cành cây, đi về phía một bông hoa linh hồn đang nở rộ.

Nằm bên trong những cánh hoa mềm mại mang lại một cảm giác quen thuộc và thân thiết khiến Ngô Ngân có cảm giác yên bình và an tâm như đang nằm trong vòng tay mềm mại của cô út.

Chẳng mấy chốc, một cơn buồn ngủ ập đến, Ngô Ngân cũng nhắm mắt lại.

...

Lệ Thành.

Trong một căn phòng đèn đóm lờ mờ của một tòa nhà cũ kỹ, Ngô Anh Đình đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa, tay cầm một khẩu súng lục kiểu cũ.

Trên hành lang bên ngoài căn phòng, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, một đám người đang tập trung ở gần đó, mỗi người đều cầm vũ khí, hầu hết đều mặc quần áo màu đen trên người.

- Anh, những người bên ngoài là ai vậy, họ định làm gì?

Du Di nhỏ giọng hỏi một cách lo lắng.

- Tổ chức Áo Đen, ban đầu, họ là một nhóm người tay không tấc sắt ở dị độ Hoang Trần, họ chia sẻ thông tin, giúp đỡ lẫn nhau để tăng tỷ lệ sống sót của những người lang thang ở Hoang Trần...

Ngô Anh Đình nhỏ giọng, giải thích.

- Vậy thì tốt quá rồi, trong tòa nhà của chúng ta đã có người bị rơi vào dị độ đó, chắc hẳn ở đó họ rất bơ vơ, nếu một ngày nào đó chúng ta cũng bị ép tiến vào đó, thì đi theo tổ chức Áo Đen này sẽ tốt hơn là tự mình mò mẫm.

Du Di nói.

Tuy nhiên, Ngô Anh Đình lại lắc đầu nói một cách nghiêm túc:

- Không thể nhìn mọi thứ ở bề ngoài, theo anh được biết, bọn họ thường phục tùng một số thực thể mạnh mẽ ở Hoang Trần, đạt thành một loại tín ngưỡng nào đó, hy sinh một số ít người để đảm bảo an toàn cho đại đa số mọi người, giống như việc tế sống bé trai và bé gái trong xã hội phong kiến cổ đại vậy.

- Vậy à...

Du Di nhất thời không biết nên nói gì.

- Dù sao cũng đừng tin họ, Tiểu Ngân thế nào rồi?

Ngô Anh Đình hỏi.

Du Ngữ đi ra từ trong phòng, chỉ vào Ngô Ngân, sau đó làm động tác lau lau nước mắt:

- Hình như anh ấy rất buồn.

- Buồn có nghĩa là tình trạng của nó vẫn tốt.

Ngô Anh Đình gật đầu.

Bây giờ, Ngô Ngân giống như đang ngủ say, nếu cứ giữ nguyên vẻ mặt vô cảm thì có thể hắn đã lạc lối ngày càng xa.

Khuôn mặt có biểu cảm mới chứng tỏ hắn vẫn ổn.

Ngô Anh Đình cũng tin rằng con trai mình nhất định sẽ bình an trở về!

- Cốc cốc cốc!!!

Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Ngô Anh Đình lập tức ra hiệu cho vợ và con gái lùi vào góc phòng, đồng thời nhanh chóng cảnh giác.

- Mở cửa!

Một giọng nói hung dữ vang lên từ bên ngoài.

- Có chuyện gì vậy?

Ngô Anh Đình đương nhiên sẽ không mở cửa.

- Lão Ngô, là tôi, Hà Chí Trù đây. Trước đây, tôi đã từng hợp tác làm ăn với anh, anh còn nợ tôi mười vạn, bây giờ anh trả cho tôi ngay được không, tôi muốn gia nhập tổ chức Áo Đen, họ yêu cầu phải nộp phí gia nhập mười vạn.

Người đàn ông bên ngoài nói.

Ngô Anh Đình nghe vậy, sắc mặt lập tức sa sầm.

Ông không ngờ rằng đối phương lại đến đòi tiền vào lúc này.

Hơn nữa, số tiền đó rõ ràng là do họ góp vốn đầu tư chung, đầu tư thất bại, về mặt pháp lý, ông không cần phải trả lại.

- Bây giờ tôi cũng không có tiền.

Ngô Anh Đình nói.

- Anh đừng giả vờ nữa, tôi không tin anh không còn gì cả.

Hà Chí Trù nói với giọng điệu không tốt.

- Chí Trù, tôi thật sự không còn cách nào khác, anh nhìn tình cảnh của tôi xem, nếu tôi có tiền, tôi đã đưa vợ con đến ở khách sạn Bạc rồi.

Ngô Anh Đình kiên nhẫn nói.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, bên ngoài cửa dường như có thêm rất nhiều người.

- Nói nhảm với bọn họ làm gì, ném một mồi lửa vào trong, đến con gián cũng phải bò ra ngoài cho tao!

Một người đàn ông có giọng khàn khàn bên ngoài nói một cách khinh thường.

- Lão Ngô, tôi nói chuyện tử tế với anh, anh còn không thèm mở cửa cho tôi, vậy thì đừng trách tôi, bây giờ là thời buổi loạn lạc, phải xem ai tàn nhẫn hơn!

Giọng điệu của Hà Chí Trù cũng trở nên lạnh lùng.

Chương trước