Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngô Ngân ngồi đối diện cô gái vừa tỉnh giấc.

Như thể có một tần số điện nào đó, Ngô Ngân nhìn ra được từ ánh mắt của cô gái rằng, rất có thể cô ấy là đồng hương với hắn.

- Hát, nhảy, rap...

Ngô Ngân nói ra mật mã mà chỉ có đồng hương mới hiểu.

Cô gái ngơ ngác nhìn Ngô Ngân, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu đã in sâu vào trong tiềm thức:

- Bóng... bóng rổ?

Kết nối thành công!

Hắn đoán không sai.

Quả nhiên là đồng hương.

Nhưng sao cô ấy lại không hề có chút chuẩn bị tinh thần nào vậy?

Lúc trước, khi hắn đeo mũ trò chơi, tiến vào Dị Độ Hoang Trần, ít ra hắn cũng biết rõ ý thức của mình sẽ du hành đến một thế giới khác, còn cô ấy thì khác, giống như bị ép buộc đến đây vậy.

- Cậu cũng đeo mống mắt giả lập à?

Ngô Ngân hỏi.

- Tớ không hiểu cậu đang nói gì, cả nhóm chúng tớ đang ơ thư viện, tớ mệt quá nên ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì đã đến nơi này rồi...

Cô gái giải thích.

- Cậu đến từ đâu? Tên gì?

Ngô Ngân hỏi.

- Lệ Thành, trường cấp ba Lập Tuyết, tớ tên là Dương Thấm.

Cô gái thể hiện chút ít sự tin tưởng, dù sao thì bọn họ cũng có chung thần tượng.

- Hả?

Ngô Ngân nghe xong, CPU trong đầu hắn như muốn bốc khói.

Chẳng phải đây là cô bạn học cấp ba mà hắn đã quen biết hai năm rưỡi nay sao??

Chẳng lẽ cô ấy cũng là người được chọn làm người tiên phong khám phá dị độ??

Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng sợ, bất an của cô nàng, có vẻ như không phải vậy.

- Chắc hẳn cậu đã nghe thấy thông báo toàn cầu rồi, thế giới của chúng ta là thế giới ảo, đang dựa dẫm vào “máy chủ” Nữ Oa, còn bây giờ, cậu đã thức tỉnh trong thế giới thực rồi.

Ngô Ngân giải thích cho Dương Thấm.

- Chuyện đó thì tớ biết, nhưng mà... tại sao lại là tớ, tớ không muốn đến cái thế giới thực gì đó cả!

Dương Thấm rõ ràng là đang rất suy sụp.

Cô nàng không hề chuẩn bị tâm lý.

Thậm chí, cô nàng còn cảm thấy thông báo toàn cầu đó là một âm mưu, là chuyện không thể nào xảy ra.

Cho đến khi cô bị “máy chủ” Nữ Oa vứt bỏ một cách không rõ lý do, ý thức và linh hồn thức tỉnh trong dị độ như địa ngục này.

- Đối mặt với hiện thực đi.

Ngô Ngân nói.

- Cậu... cậu có thể chăm sóc cho tớ không, tớ không biết đây là đâu, cũng không quen biết ai, tớ... tớ không biết phải làm sao cả... tớ nghe nói, nghe nói ở đây rất dễ chết.

Dương Thấm tỏ ra yếu đuối, nói với giọng điệu nũng nịu.

Hừ.

Em gái trà xanh, anh quen biết em hai năm rưỡi rồi, em là loại trà gì, anh còn không rõ sao?

Đừng có giở trò đó với anh mày!

- Chính tôi còn đang lo chưa xong đây này, tôi khuyên cậu nên tìm một người đàn ông khỏe mạnh khác mà nhờ vả đi.

Ngô Ngân nói.

- Cầu xin cậu đấy, chỉ cần cậu chịu chăm sóc cho tớ, cậu muốn tớ làm gì cũng được!

Dương Thấm rất sợ hãi, cơ thể “mượn tạm” này của cô nàng đã bị nỗi sợ hãi ăn sâu vào tiềm thức.

Ngô Ngân đánh giá Dương Thấm từ trên xuống dưới, nói thật, ngoại hình của cơ thể này có vài phần giống với Dương Thấm, cũng xem như có chút tư sắc.

Đáng tiếc, bây giờ Ngô Ngân cực kỳ chán ghét con người thật của cô nàng này.

...

“Nếu mọi người đều thức tỉnh một cách ngẫu nhiên, vậy thì Du Ngữ cũng có thể gặp phải chuyện này.”

Ngô Ngân bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.

Hắn là người chủ động tiến vào dị độ.

Nhưng vì “máy chủ” Nữ Oa đã không thể duy trì giấc mơ chung của nhân loại nữa, nên sẽ có một bộ phận con người bị cưỡng chế kéo vào dị độ thực sự, họ không hề có sự chuẩn bị tâm lý, càng không có khả năng tự bảo vệ mình...

Nếu không có ai chăm sóc, e rằng họ sẽ không sống được bao lâu.

May mà lần này Ngô Ngân gặp may, “chủ cũ” của cơ thể này có một người thân rất mạnh mẽ, trước khi hắn hoàn toàn hiểu rõ sự kỳ quái và quy tắc của nơi này, ôm chặt lấy cái đùi to Tô Lê này chắc chắn là lựa chọn chính xác!

Bên kia, Tô Lê đã phân công nhiệm vụ xong.

Ngô Ngân ngồi xuống cạnh cô út một cách tự nhiên, hắn cũng muốn biết thêm nhiều chuyện từ cô.

- Cô út, có vũ khí gì mà cháu có thể dùng được không?

Ngô Ngân hỏi.

- Vũ khí rất hiếm, đặc biệt là sau khi bị tà khí xâm nhập, khẩu súng trên tay cô được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, viên đạn cũng được trộn lẫn với mảnh nguyên.

Tô Lê giải thích cho Ngô Ngân.

- Cảm giác như cái gì cũng cần đến nguyên u vậy.

Ngô Ngân nói.

- Đương nhiên rồi, nguyên u là vật chất duy nhất trong Hoang Trần này không bị xâm nhiễm, nó là nguồn gốc của sức mạnh nguyên thủy.

Tô Lê nói.

- Vậy con người chúng ta phải sinh tồn như thế nào, dù sao thì mảnh đất này cũng đầy rẫy những thứ kỳ quái?

Ngô Ngân hỏi.

- Trở thành người thức tỉnh thì mới có khả năng đối đầu với tà linh Hắc Nhật và thánh lễ ác mộng, đúng rồi, thính giác của cháu hình như đã thức tỉnh, cháu đã có điều kiện tiên quyết để trở thành người thức tỉnh rồi!

Tô Lê nói.

Thính giác?

Ngô Ngân cũng phát hiện ra, thính giác của hắn đã trở nên vô cùng nhạy bén, cho dù là tiếng thì thầm trong toa tàu điện ngầm, chỉ cần hắn tập trung lắng nghe, hắn đều có thể nghe được rõ ràng.

Hình như điểm mạnh của hai con ác quỷ kia chính là thính giác, chẳng lẽ sau khi giải quyết chúng, hắn đã thừa hưởng được năng lực của chúng rồi sao?

- Khẩu súng này cho cháu.

Tô Lê rút một khẩu súng lục từ bao súng ở chân ra, đưa cho Ngô Ngân.

- Bên trong chỉ có ba viên đạn nguyên u, đến lúc nguy cấp hãy dùng.

- Vâng!

Ngô Ngân gật đầu.

- Thông thường, một người thức tỉnh đủ tiêu chuẩn sẽ có giác quan nhạy bén hơn người bình thường, đồng thời sở hữu năng lực dị thường có thể được kích hoạt chủ động. Thực ra, giác quan nhạy bén là thứ khó có được nhất, bởi vì năng lực dị thường có thể được bù đắp bằng cách trang bị vũ khí đặc biệt, ví dụ như súng đặc chế.

Tô Lê nói.

- Vậy cô út thì sao?

Ngô Ngân hỏi.

- Cô không có giác quan nhạy bén, vũ khí cũng chỉ là súng năng lượng cấp thấp nhất... chỉ là có dư vài cái, ít nhiều gì cũng giúp cháu tự bảo vệ mình phần nào.

Tô Lê kiên nhẫn giải thích.

Ngô Ngân liếc nhìn những người tay không tấc sắt khác trên tàu điện ngầm.

Có thể thấy, khẩu súng năng lượng mà Tô Lê đưa cho hắn là thứ vô cùng quý giá, lúc cô đưa cho hắn, ánh mắt của những người khác đều toát lên vẻ ghen tị.

- Nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai, sau khi khởi động xe lửa, chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Tô Lê nói.

- Vâng.

Ngô Ngân gật đầu.

Lơ đãng nhìn xung quanh toa tàu, Ngô Ngân nhất thời không biết nên nằm ở đâu.

Hình như chỗ nào cũng có người nằm rồi.

Thấy Ngô Ngân như vậy, Tô Lê không khỏi mỉm cười nói:

- Qua đây, trước đây cháu toàn ngủ cạnh cô đấy.

Cái gì cơ~~

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Ngô Ngân ngại ngùng đi theo sau Tô Lê, tiến vào trong một chiếc lều đơn giản có màn che.

Chiếc lều rất hẹp, hai người lớn nằm thì hơi chật chội, may mà Tô Lê có dáng người nhỏ gầy, cô ấy nằm xuống, phần diện tích còn lại cũng đủ để hắn nằm.

Đỏ mặt, Ngô Ngân cũng nằm xuống theo.

Không phải là hắn có ý đồ gì đâu, mà chủ yếu là không muốn khiến Tô Lê buồn.

Dù sao thì, ý thức của “tiểu Vân” thật có lẽ đã biến mất rồi.

- Cháu có biết không, năm đó, lúc cô bằng tuổi cháu bây giờ, ba cháu cũng đã dốc hết sức lực để bảo vệ cô, giúp cho một kẻ lang bạt như cô có thể sống sót trên cõi đời này, cô rất biết ơn ông ấy...

Tô Lê nói.

Mặt cô ấy đang đối diện với Ngô Ngân, còn Ngô Ngân thì nằm ngửa, hắn cảm nhận hơi thở ấm áp phả vào má, vừa ngứa ngáy vừa kỳ lạ.

Nhưng sau khi nghe cô ấy nói xong, Ngô Ngân thở phào nhẹ nhõm.

Ồ, hóa ra là cô út không cùng huyết thống.

Cơ thể đang căng cứng của Ngô Ngân cũng nhờ đó mà thả lỏng bớt, hai chân cũng không cần phải khép chặt một cách tội nghiệp nữa.

- Cháu thấy khó chịu ở đâu sao?

Tô Lê lại rướn người đến gần hơn.

Lúc này, cô ấy không còn vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng như trước nữa, mà dịu dàng như một người chị cả, dường như chỉ cần vô tình làm hắn bị thương một chút thôi, cô ấy cũng sẽ đau lòng rất lâu.

- Không... không có gì, chỉ là tay hơi mỏi thôi.

Ngô Ngân hơi lúng túng giải thích.

Nói chung cũng không thể đáp là, quần lót chật quá, đúng chứ.

- Tiểu Vân nhà chúng ta cũng đã là một chàng trai trưởng thành rồi.

Tô Lê dường như nhận ra gì đó, cô khẽ mỉm cười, vẻ quyến rũ toát ra từ đôi mắt khiến Ngô Ngân ngẩn ngơ.

Câu này là có ý gì???

Rõ ràng mình còn nhỏ mà.

Sao không khí lại trở nên mờ ám thế này.

Chẳng lẽ “chủ cũ” của cơ thể này và cô út có quan hệ kiểu như Dương Quá - Tiểu Long Nữ sao?

Quá... quá bất ngờ rồi!

Ngô Ngân lập tức hóa thân thành chàng trai trẻ ngây thơ, e thẹn, chỉ biết ậm ừ trong miệng, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, Ngô Ngân cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên người mình, là tay của “chị gái” Tô Lê, động tác của cô ấy rất tự nhiên, khiến Ngô Ngân có cảm giác như bị điện giật, toàn thân tê dại.

- Cần chị giúp không?

Giọng nói của Tô Lê vang lên bên tai Ngô Ngân, mang theo vẻ trêu chọc.

Ngô Ngân không biết phải từ chối như thế nào.

Hắn thực sự không muốn để lộ thân phận thật của mình, hắn cần sự chăm sóc của Tô Lê.

Nhưng nếu không nói rõ ràng thì hắn sẽ “đội nón xanh” thay người ta mất!

Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng.

Ngô Ngân im lặng nhắm mắt lại, lựa chọn chấp nhận.

Con người mà, luôn phải tìm cách để sống sót.

Tất cả những gì hắn làm đều là vì muốn có một mái ấm trong dị độ!

Cảm nhận sự vuốt ve dịu dàng như ngọc, nhìn gương mặt xinh đẹp ở ngay trước mắt, Ngô Ngân không còn đấu tranh tư tưởng nữa, mà là một người đàn ông thì phải cố gắng “chịu đựng” thêm một chút nữa.

Đáng tiếc, Tô Lê quá phù hợp với hình mẫu người chị lý tưởng trong tưởng tượng của một chàng trai ngây thơ, Ngô Ngân sắp sửa “buông súng đầu hàng”, thì đột nhiên, động tác mãnh liệt của cô ấy dừng lại.

Thay vào đó là một luồng áp lực cực kỳ bá đạo, khiến Ngô Ngân cau mày.

- Cậu không phải Tiểu Vân của tôi, đúng không?

Ánh mắt mơ màng của Tô Lê lập tức thay đổi, vẻ lạnh lùng hiện lên trong mắt cô.

- Ơ...

Vẻ mặt của Ngô Ngân cứng đờ.

Làm gì vậy!!

Chỉ còn một chút nữa thôi mà!

Đây không phải là hành hạ người ta sao!!

- Tôi... tôi cũng không biết phải giải thích với cô như thế nào nữa.

Ngô Ngân hạ giọng nói.

- Tôi không phải người không biết điều, cậu chỉ cần nói cho tôi biết sự thật là được.

Tô Lê nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Ngân, cơ thể của cô gần như đè lên người hắn.

- Tôi tên là Ngô Ngân, vừa mới thức tỉnh trong cơ thể này cách đây không lâu.

Ngô Ngân biết mình không thể che giấu được nữa.

- Được, vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Ngân.

Tô Lê gật đầu.

Ngô Ngân càng thêm khó hiểu, nói thật, hắn thực sự sợ Tô Lê biết chuyện, rồi trực tiếp bắn chết mình!

Dù sao thì, có ai mà có thể chấp nhận việc linh hồn của người khác chiếm lấy cơ thể người thân của mình chứ.

- Cô út, tôi cũng không cố ý đâu.

Ngô Ngân lúng túng, nói.

- Không cần phải giải thích thêm gì nữa.

Tô Lê nói.

- Trong đầu của tôi, một số cảnh tượng về cơ thể này thỉnh thoảng sẽ hiện lên, giống như những giấc mơ vậy, tuy nhiên, các hình ảnh đó cũng đang dần dần biến mất.

Ngô Ngân đáp.

- Cậu là người thức tỉnh, ký ức của “chủ cũ” chỉ còn sót lại một ít, sẽ không được lưu giữ.

Tô Lê bình tĩnh giải thích.

- Nhưng cảm giác vẫn còn, cảm giác an toàn khi ở bên cạnh cô...

Ngô Ngân thành thật nói.

Lần này, Tô Lê không nói gì nữa.

Cô ấy không còn đè lên người Ngô Ngân nữa, mà lại nằm xuống bên cạnh, vai kề vai với Ngô Ngân, nhìn những con côn trùng phát sáng đang vỗ cánh chậm rãi trong lều.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào đôi mắt màu hổ phách của cô, ánh lên vẻ chua xót.

- Chúng ta vẫn là người một nhà, chỉ có điều, đây là một gia đình được tái lập mà thôi.

Tô Lê nói.

- Dạ, vâng!

Ngô Ngân đáp.

Vậy thì có thể tiếp tục không?

- Ngủ đi.

Tô Lê nói.

- Vâng... à mà, tôi còn một câu hỏi, không biết có thể hỏi không?

Ngô Ngân rụt rè hỏi.

- Hỏi đi.

- Sao cô lại nhận ra tôi?

Ngô Ngân hơi không cam lòng, giá như hắn có thể giả vờ thêm một lúc nữa.

- Cho dù Tiểu Vân có bị mất đi một phần trí nhớ thì nó cũng sẽ không bao giờ cho phép tôi làm chuyện như vậy với nó.

Tô Lê vừa nói vừa đưa tay lên cốc mạnh vào người Ngô Ngân.

Ngô Ngân đau đến mức cuộn tròn người lại.

Đúng là tự làm tự chịu mà!

Hóa ra là bản chất háo sắc đã khiến hắn bị bại lộ!!