Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

"Các ngươi đến rồi?"

Giọng nói của Tần Vũ đột nhiên vang lên sau lưng, dọa cho đám người Tiểu Trí sợ đến giật mình.

"Vũ ca, là ngươi a, làm ta sợ muốn chết." Tiểu Trí mang khăn trùm đầu vuốt vuốt ngực nói.

"Các ngươi mang cái thứ đồ chơi này làm gì?" Tần Vũ chỉ chỉ khăn trùm đầu trên đầu bọn họ.

"Chúng ta đây không phải là sợ hãi bị phát hiện sao!" Một đệ tử khác giải thích.

"Sợ cái rắm, trong chợ nào còn có người, cái giờ này cả còn lừa cũng lăn về nhà rồi."

"Lại nói, chỉ với công phu mèo quào của các ngươi, nếu thực sự phát hiện còn có thể chạy thoát à?"

"Thấy dáng vẻ lén lén lút lút của các ngươi, vừa nhìn liền biết chính là trong lòng có quỷ, ngược lại càng thu hút người khác chú ý hơn!"

Đám người Tiểu Trí vội vàng tháo khăn trùm đầu xuống.

Tần Vũ: "Đem khăn trùm đầu tới đây, ta giữ cho các ngươi."

Đám người Tiểu Trí ngoan ngoãn giao khăn trùm đầu cho Tần Vũ, tận mắt nhìn thấy Tần Vũ đội khăn trùm đầu của bọn họ lên trên đầu mình.

Tiểu Trí: ". . . Vũ ca, sao ngươi lại đội lên?"

Tần Vũ: "Ngươi biết cái gì, bởi vì ta là đầu lĩnh, khẳng định phải gánh chịu nguy hiểm lớn nhất."

"Nếu ngươi là người chấp pháp, nhìn thấy một đám người bình thường cùng với một người đội khăn trùm đầu, ngươi sẽ bắt ai trước?"

Tiểu Trí hổ thẹn cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Sẽ bắt người đội khăn trùm đầu."

"Không sai, bọn họ tới bắt ta, các ngươi liền có cơ hội chạy trốn."

Mọi người mặt mũi tràn đầy hổ thẹn: "Vũ ca, xin lỗi, chúng ta trách oan ngươi."

"Các ngươi đều không hiểu ta, ta không trách các ngươi, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, Tần mỗ nhân ta là tuyệt đối sẽ không hại huynh đệ của mình."

"Đám súc vật Ngự Thú Phong kia chính là hãm hại các ngươi, không hề có liên quan gì đến Tần mỗ nhân ta, Tần mỗ nhân ta chỉ là nhìn không thuận mắt những gì Ngự Thú Phong đã làm, không thể nhìn đệ tử tạp dịch chúng ta bị ức hiếp như vậy, mới nhất định nhúng tay việc này."

"Dù vậy, Tần mỗ nhân ta cũng sẽ gánh chịu nguy hiểm lớn nhất, nếu Tần mỗ nhân ta bị bắt, tuyệt đối sẽ không khai ra bất kỳ ai trong số các ngươi."

"Đồng thời ta cũng hy vọng, nếu các ngươi bất hạnh bị bắt, đừng khai ra bất kỳ một huynh đệ nào khác."

Nghe Tần Vũ nói dõng dạc hùng hồn như thế, đám người Tiểu Trí mặt mũi tràn đầy cảm động.

Vũ ca thực sự là người vĩ đại đệ nhất thế gian!

"Vũ ca yên tâm, cho dù ta bị trục xuất tông môn, tuyệt đối cũng sẽ không khai ra bất kỳ người nào."

"Ta cũng vậy!"

"Được rồi, mọi người theo kế hoạch bắt đầu làm việc đi!"

"Chú ý phân tán chút, làm hiện trường giống thật chút."

"Làm xong bên này, còn có quảng trường trung tâm bên kia cũng phải bố trí một chút."

"Ta nghe ngóng, đệ tử Chấp Pháp Phong sẽ tuần tra một vòng vào hai giờ sáng cùng bốn giờ sáng, cho nên mọi người chỉ có một canh giờ, mau tăng tốc tiến độ đi!"

Sau khi mọi người vác bao tải rời đi, Tần Vũ đưa cho Lý Chính Thông một cái khăn trùm đầu màu đen.

"Hôm nay đi hơi vội, đều quên mang thứ này, vẫn là nhóm tiểu đệ này suy nghĩ chu đáo!"

Lý Chính Thông tiếp nhận khăn trùm đầu, nghi hoặc nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ đập một cái tát lên ót Lý Chính Thông, "Ngớ ngẩn hả, người chấp pháp sẽ không chuyên bắt người mang khăn trùm đầu, bọn họ sẽ chỉ bắt kẻ chạy chậm nhất."

'Không phải huynh đệ không coi nghĩa khí ra gì, mà là huynh đệ cũng có thứ tự trước sau a!' Tần Vũ thầm suy nghĩ trong lòng.

Lý Chính Thông bừng tỉnh đại ngộ.

"Thì ra là thế!"

Sau đó, Lý Chính Thông đưa trả lại khăn trùm đầu cho Tần Vũ.

Tần Vũ: "Có ý tứ gì?"

Lý Chính Thông: "Ta chính là kẻ chạy chậm nhất kia."

Tần Vũ: ". . ."

Hàng ngày Lý Chính Thông làm việc nhiều nhất, cho nên thời gian tu luyện cũng là ngắn nhất.

Thiên phú mọi người không khác nhau là mấy, thời gian tu luyện ngắn hơn, tự nhiên tu vi sẽ thấp hơn, tốc độ chậm hơn.

Mọi người vác bao tải, nhanh chóng qua lại trong chợ phiên.

Tần Vũ vừa cảnh giác bốn phía, vừa chỉ huy mọi người.

"Thông Tử, đừng thả bên này, mật độ hơi dày rồi!"

"Tiểu Trí, đống lớn kia của ngươi thả giữa đường, đúng vậy, nhắm ngay cửa chính Bách Khí Các cùng Vạn Dược Các."

"Người kia, ngươi vẩy chút nước ở bên kia, bên kia quá khô rồi."

"Đừng thả ở bên ngày quá nhiều, còn phải thả ở quảng trường trung tâm bên kia một chút, đừng để quá rõ ràng, làm cho tự nhiên chút."

"Mau mau mau, còn có nửa canh giờ cuối cùng, tăng nhanh tốc độ!"

". . ."

Mọi người bận rộn một canh giờ, sau đó vội vã rời đi trước khi đội tuần tra đến.

Vừa rời đi không lâu, người của Chấp Pháp Phong liền tới nơi này tuần tra.

Lần này tổng cộng đến hai người, tuần tra hàng ngày cũng chỉ là đi hình thức một chút mà thôi.

Sau khi đóng cửa, các cửa tiệm trong chợ phiên đều sẽ mở ra trận pháp bảo vệ, hơn nữa có một vài cửa tiệm sẽ có ông chủ cùng nhân viên trực tiếp nghỉ ngơi tại cửa tiệm, có tên trộm nào dám đến trộm đồ chứ.

Theo góc độ này nói đến, tu giả phàm là dám đến trộm đồ, cũng không phải là tiểu đệ tử như hai người bọn họ có thể phát hiện.

Nhưng, ngay tại hôm nay!

Sau khi hai đệ tử tuần tra xuất hiện, lập tức phát ra tiếng nổ vang chói tai.

Chỉ thấy trên đường lớn chợ phiên rộng rãi phủ kín vật bài tiết của linh thú, đủ loại lông tóc linh thú tung bay theo gió, mùi thối khiến người ta buồn nôn quanh quẩn tại chóp mũi, qua rất lâu cũng không cách nào tiêu tán.

Trên đường lớn vắng vẻ chỉ có hai tên đệ tử tuần tra, bọn họ một bịt mũi, người còn lại cũng bịt mũi.

"Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?" Một người mở miệng hỏi.

Người còn lại quả quyết trả lời: "Khẳng định là người của Ngự Thú Phong lại vụng trộm dẫn theo linh thú chạy tới, lần trước bọn họ bị đội chấp pháp chúng ta bắt đều rất không phục, cho nên hôm nay tới khiêu khích chúng ta."

"Ta nói tại sao tối mấy ngày hôm nay luôn thấy đệ tử Ngự Thú Phong đến dạo chợ phiên, hóa ra là đến điều nghiên địa hình, sớm có dự mưu a!"

"Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?"

"Xem ra cái đám gia hỏa kia cho là bản thân lại có năng lực rồi, bọn họ dám khiêu khích đội chấp pháp chúng ta, quả thực muốn chết!"

Một người trong đó thâm trầm nói: "Hai chúng ta đừng động gì cả, cứ giữ nguyên cảnh tượng hiện tại."

"Chờ trời sáng, các cửa tiệm mở cửa, tất cả mọi người đến dạo chợ phiên, tự nhiên sẽ có người thu thập bọn họ."

"Chúng ta trở về báo cho các huynh đệ, nghe được động tĩnh đừng lập tức xuất động, chờ người của Ngự Thú Phong bị đánh đến không sai biệt lắm hẵng đến bắt bọn họ."

"Xem ra là lần trước xử phạt quá nhẹ, không nhớ được lâu a!"

Người còn lại cũng phụ họa nói: "Đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt, vừa vặn lần này đưa tới cửa, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí."

Hai tên đội viên tuần tra khẳng định chắc chắn, đây chính là do đệ tử Ngự Thú Phong làm.

Bọn họ đều là đệ tử lâu năm, vừa nhìn kỹ một chút, liền có thể nhìn ra dấu vết nhân tạo rõ ràng, từ đó kết luận đây là một trận vu hại.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là bọn họ đã ngứa mắt đám người Ngự Thú Phong từ lâu, nhưng hết lần này tới lần khác không tìm được cơ hội cho đám người kia một bài học.

Mà hiện tại, cơ hội tới.

Muốn thêm tội lỗi, sợ gì không có lý do?

Huống chi chứng cứ dễ thấy như thế đã bày ở chỗ này.

Bọn họ không biết là ai muốn trị đệ tử Ngự Thú Phong, nhưng bọn họ biết rõ, lập tức liền có trò hay để nhìn.

Hai tên đệ tử chấp pháp tuần tra một vòng, sau đó mang theo nụ cười trở về tiếp tục tu luyện.

Đêm nay!

Đám người Tần Vũ, Lý Chính Thông, Tiểu Trí một đêm không tu luyện.

Bọn họ đều đang mong chờ vở kịch hay sau khi trời sáng