Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Các vị sư đệ nhìn rõ chưa?” Mạnh Thiên Chính nhìn về hướng thủ toạ các mạch hỏi.

Người sáng suốt đều hiểu rõ tiếp sau đó chính là thời gian cho các vị chủ toạ chọn lựa đệ tử. Những người có thiên phú và tư chất tốt sẽ được chọn trước, thậm chí là bị tranh giành. Còn những người tư chất kém thì xác suất được chọn gần như là bằng không. Bọn hắn chỉ có thể bị đưa đi làm đệ tử tạp dịch từ tầng dưới chót nhất đi lên.

Trước khi đến đây, Liễu Thanh Phong đã giải thích qua cho bọn hắn nên trong lòng ai nấy đều hiểu rõ ràng mà vô cùng mong chờ các vị thủ toạ này sẽ chọn mình.

“Ha ha ha, chưởng môn sư huynh đã nói như vậy thì sư đệ đây cũng không khách khí nữa.” Tề Vô Hối dẫn đầu lên tiếng vì hắn đã nhìn trúng thiếu niên bước ra đầu tiên vừa rồi.

Người này có tư chất tốt, trời sinh thần cốt, thiên phú dị bẩm, có thể gọi là kỳ tài hiếm gặp.

Mắt thấy Tề Vô Hối đi thẳng đến chỗ thiếu niên kia mà thủ toạ Dương Vô Địch của Thí Kiếm phong lập tức không ngồi yên được nữa mà nhanh chóng di chuyển thân thể mập mạp của mình. Hắn thừa dịp Tề Vô Hối còn chưa mở lời mà giành nói trước: “Chưởng môn sư huynh, ta thấy đứa nhỏ này rất có duyên với ta, nếu không thì để cho hắn đến bái nhập môn hạ của ta đi.”

Mọi người nghe vậy thì không khỏi trợn trắng mắt, bởi vì Dương Vô Địch đã sử dụng thủ đoạn này không biết bao nhiêu lần rồi, vậy ai lại có thể mắc mưu của hắn nữa chứ?

“Dương sư đệ, là ta nhìn thấy trước!” Tề Vô Hối bất mãn nói.

“Ngươi nhìn thấy trước thì là của ngươi sao? Đây là đạo lý gì vậy?”

“Ngươi…”

“Làm sao? Nếu không thì ra ngoài chúng ta so chiêu một trận nhé?”

“So chiêu thì so chiêu! Ta sợ ngươi chắc?”

Tề Vô Hối có tính tình nóng nảy, toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới ngoại trừ chưởng môn và Huyền Thiên chân nhân đã quy tiên ra thì hắn chẳng sợ ai cả.

Hai người này vì tranh giành một tên đệ tử mà suýt chút nữa thì đánh nhau. Những thủ toạ còn lại trong lòng biết là không tranh được với bọn hắn nên đành lui một bước mà chọn lựa người khác.

Rất nhanh sau đó đám trẻ mồ côi phía dưới đều được chọn hết và chỉ còn một mình Lâm Thanh Trúc bất lực đứng đó.

Nàng không hiểu mình có chỗ nào kém cỏi mà lại không có ai chọn mình. Trong lòng nàng tràn ngập sự không cam lòng và xấu hổ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Thực tế tát cho nàng một cái thật mạnh, ảo tưởng trở nên mạnh mẽ của nàng cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Hiện tại không có ai chọn nàng nên nàng chỉ còn lại một con đường duy nhất là từ đệ tử tạp dịch mà đi lên.

Nhưng mà không có ai chọn nàng cũng đồng nghĩa với việc tư chất của nàng kém cỏi, vậy dù muốn từ đệ tử tạp dịch mà đi lên thì cũng nói dễ hơn làm.

Ngay vào lúc Thanh Trúc đang tuyệt vọng thì một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng giống như trong bóng đêm vô tận bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng bình minh.

Lâm Thanh Trúc vô cùng ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, hoá ra đó là vị thủ toạ trẻ tuổi vừa tới và ngồi ở trong góc kia.