Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Diệp Thu tiện tay triệu ra Tử Hà kiếm và thi triển Ngự Kiếm Thuật mà mình mới tự học được mấy ngày trước rồi bay về hướng Ngọc Thanh điện.

Tử Hà kiếm là do sư phụ trước khi về cõi tiên truyền lại cho hắn, đây là một kiện pháp khí cực phẩm vô cùng quý giá, và nó cũng có khả năng là vật đáng giá duy nhất trên người Diệp Thu.

Có được không dễ, có được không dễ!

Chỉ một lát sau Diệp Thu đã bay tới Ngọc Thanh điện, vừa tiến vào đại điện hắn liền trông thấy phía dưới có một đám người đang đứng. đây chắc hẳn là những đứa trẻ may mắn sống sót lần này.

“Diệp sư đệ, ngươi thật là khoa trương khi để cho bao nhiêu người chúng ta phải chờ một mình ngươi?” Diệp Thu còn chưa đi đến chỗ ngồi của mình thì thủ toạ Tàng Kiếm phong và cũng là chấp sự trưởng lão của Bổ Thiên phái - Tề Vô Hối đã dùng ngữ điệu kỳ quái nói ra.

Diệp Thu liếc hắn một cái, lão già này xem ra không phải là người tốt lành gì.

Trong lòng hắn cũng hiểu rõ đám thủ toạ còn lại cũng không để hắn vào mắt. Sở dĩ chờ hắn đến chẳng qua là không muốn phá vỡ quy củ mà thôi.

Trong các thủ toạ của bảy mạch, ngoại trừ lão già cổ quái Tề Vô Hối và chưởng môn ra thì những người còn lại đều ngẩng mặt lên trời, ngay cả chào hỏi Diệp Thu cũng không thèm chào.

Diệp Thu quyết định không để ý bọn hắn mà nói với chưởng môn Mạnh Thiên Chính: “Chưởng môn sư huynh, thật có lỗi, Tử Hà phong đường xá xa xôi cho nên ta mới đến chậm một chút! Xin thứ lỗi!”

“Không sao!” Mạnh Thiên Chính khoát tay nói.

Hắn thân là chưởng môn của Bổ Thiên phái, mặc dù hắn cũng xem thường Diệp Thu, nhưng vì sự hoà hợp của môn phái nên hắn vẫn đáp lại một câu.

Còn Tề Vô Hối bị Diệp Thu phớt lờ nên đã thẹn quá hoá giận thầm mắng: “Hừ, ngươi chỉ là một tu sĩ Huyền Chỉ nhị phẩm nhỏ nhoi, tu vi không cao nhưng tính cách thì lại quá ngạo mạn! Nếu không phải gặp may được Huyền Thiên sư thúc nhận làm đệ tử và sau đó đúng lý hợp tình tiếp quản Tử Hà Phong, vậy ngay cả tư cách đứng trước mặt ta nói chuyện cũng không có đâu!”

Đám thủ toạ ở đây đều biết rõ chức vị thủ toạ của Diệp Thu là từ đâu mà có, cho nên trong lòng bọn hắn càng thêm xem thường Diệp Thu.

Tất cả chư vị thủ toạ đều đã ngồi vào vị trí của mình, phía dưới là một đám thiếu niên ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn lên thủ toạ của các mạch.

Đối với con dân của Đại Hoang thì tu tiên là ước mong cả đời của mỗi người, ai cũng đều mong ước có một ngày nào đó bản thân mình được chân chính bái nhập tiên môn.