Đạo Quỷ Dị Tiên(Dịch)

Chương 8. Tất Cả Đều Là Ảo Giác

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đoàn người tiến về phía trước, xuyên qua đủ loại hang động có lớn có bé, lại lội qua một mạch nước ngầm chảy xiết, chỉ lát sau bọn họ đã tới một hang động ẩm ướt lớn chừng phòng học.

Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những người chạy trốn đêm qua đều bị trói gô, ném vào trong góc tường, không sót một người nào.

Lúc nhìn thấy sư phụ, biểu cảm uể oải trên mặt họ lập tức trở nên kích động, cả người ra sức giãy giụa như muốn nói gì đó, nhưng mảnh vải trong miệng lại ngăn không cho họ thốt nên lời.

Mà hình như Đan Dương Tử cũng chẳng muốn nghe bọn họ giãi bày, ông ta dùng một tay kết ấn, sau đó chỉ về phía trước.

“Mở!”

Chỉ trong nháy mắt, mặt đất được cọ rửa bóng loáng trong hang động nứt ra một cái hố lớn, những người dám chạy trốn lập tức rơi xuống.

Ngay sau đó, từ trong động truyền tới tiếng kêu la thảm thiết, đầy thống khổ, lẫn vào đó là tiếng máu thịt bị xé rách cũng như tiếng xương cốt đứt gãy vang lên không ngừng.

Đối diện với cảnh tượng khủng bố này, không ít đạo đồng bắt đầu run lẩy bẩy, chân như mềm đi, chỉ hận không thể nhắm chặt hai mắt lại.

“Tiến lại gần hơn đi! Đây chính là kết cục của họ khi dám chạy trốn!”

Lời nói của Đan Dương Tử khiến mặt mày mọi người tức khắc trắng không còn một giọt máu.

Không một ai dám làm trái với mệnh lệnh của sư phụ, thế là họ xô đẩy nhau bước tới gần cái hố.

Trong hố rất đen, cực đen, đen thui không có chút ánh sáng.

Cái hố tròn vo, đen thui tựa như một cái lốc xoáy, phảng phất như muốn hút tất cả mọi người vào trong.

Sau khi quan sát cẩn thận, Lý Hỏa Vượng phát hiện trong cái hố là một cái vạc đen, trên miệng vạc dán kín vô số bùa chú.

Trong vạc hình như có thứ gì đó động đậy, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không nhìn thấy rõ, tin tức duy nhất mà hắn tiếp nhận được chính là mùi máu tươi gay mũi khiến người khác thấy buồn nôn.

Mặc kệ thứ đang được cất giấu trong đây là gì, nhưng hắn tuyệt đối có thể khẳng định thứ đó vô cùng nguy hiểm.

“Theo lý mà nói, thứ ở trong thế giới ảo hắn là không thể tác động đến ta mới đúng, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này.”

Trong đầu nghĩa vậy, trái tim của hắn cũng bị treo cao lên, cả người chuẩn bị sẵn sàng để trở về bệnh viện bất cứ lúc nào.

“Ầm!”

Một thứ gì đó đen thui nhúc nhích chui ra khỏi hố, quấn lấy một vị sư đệ bên cạnh Lý Hỏa Vượng, sau đó thình lình rụt về trong động.

Mọi người bị cảnh tượng này dọa sợ chết khiếp, nhốn nháo lùi về phía sau, dán chặt lên vách tường bóng loáng trong hang động, nếu không phải Đan Dương Tử đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, e rằng bọn họ đã sớm chạy ra ngoài.

Trên mặt hầu hết mọi người ở đây đều xuất hiện biểu cảm sợ hãi, run rẩy suy đoán xem thứ vừa nãy là cái gì.

Trong số đó không bao gồm Lý Hỏa Vượng, bởi vì vừa nãy hắn là người đứng cách gần nhất nên hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đó là một thứ màu đen có kết cấu giống bắp thịt, trên làn da nhớp nháp, trơn trượt mọc đầy những xúc tua ngắn, nhỏ không ngừng phe phẩy!

Thông qua những đặc điểm đó, Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định rằng thứ mà Đan Dương Tử đang chăn nuôi trong cái hố kia tuyệt đối không phải bất cứ sinh vật gì tồn tại trên đời này. Còn rốt cuộc nó là cái gì,

Lý Hỏa Vượng đoán không ra, mà cũng chẳng muốn lại gần đó nhìn lần nữa.

Tuy biết những thứ này đều chui ra từ trong đầu hắn, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng rất muốn biết tại sao trong số những thứ mình tưởng tượng ra lại xuất hiện thứ này?

Lý Hỏa Vượng đánh giá khung cảnh vô cùng chân thật xung quanh, trong lòng bỗng nảy lên một suy đoán đáng sợ.

“Chẳng lẽ thế giới quỷ quái rùng rợn này là thật?”

Suy đoán này khiến cả người Lý Hỏa Vượng run bần bật trong nháy mắt, hắn nhớ tới những người đã chết trước đó, nếu những người ấy là thật, không phải là ảo giác của mình, vậy chẳng phải nếu vừa nãy mình bị thứ kia tóm lấy thì cũng sẽ chết sao?

Nỗi sợ khiến con người ta không thể hô hấp này gần như đè bẹp Lý Hỏa Vượng, hắn cố gắng hít sâu mấy hơi, dựa theo cách mà bác sĩ Lý đã dạy để tự khai thông cho chính mình.

“Tất cả đều là ảo giác, dù chân thật cỡ nào cũng đều là ảo giác, Lý Hỏa Vượng, ngươi tuyệt đối không thể bị lạc trong thế giới ảo này lần nứa, bọn họ đều do ngươi sáng tạo ra, ngươi sợ gì chứ.”

“Dương Na còn đang đợi ta trở về, ta không thể phụ lòng cô ấy. Ta phải chiến thắng tất thảy! Ta nhất định sẽ làm được!”

Sau một hồi tự thôi miên mình, cảm xúc của Lý Hỏa Vượng dần ổn định lại, đủ để hắn thản nhiên đối mặt với cảnh tượng phía trước.

Lúc này Đan Dương Tử hoàn toàn không để ý đến Lý Hỏa Vượng đang nghĩ gì trong đầu, ông ta vẫn đang lớn giọng răn dạy các đồ đệ đã bị dọa chết khiếp.

“Mai mốt nếu ai còn ôm ý định chạy trốn hay gây rối, vậy hãy ngẫm kỹ lại những gì mình đã thấy hôm nay!”

Câu nói này của Đan Dương Tử khiến tâm trạng mọi người lập tức trở nên khẩn trương vô cùng, sự sợ hãi lan rộng trong mắt họ.

Ông ta chắp tay sau lưng, nhàn nhã cất bước, lướt qua từng đồ đệ của mình, cặp mắt tựa chim ưng quét qua mặt bọn họ.