Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Nếu ta mang được viên thuốc về thế giới thật, sau khi ăn xong nó lại có hiệu quả, vậy rốt cuộc chỗ đó có phải ảo giác không? Rốt cuộc chuyện này là thế quái nào?”

Lúc trước hắn thật sự nghiêm túc nghe theo lời dặn của bác sĩ, kiên quyết coi tất cả những chuyện xảy ra ở thế giới kia là ảo giác, nhưng bây giờ thứ này lại xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, còn là đồ thật vật thật, thế là niềm tin trong hắn bắt đầu dao động.

Nếu đây chỉ là ảo giác, vậy tại sao món đồ trước mặt hắn đây lại có thể biến thành vật thật, với lại điều này có gây nguy hiểm gì cho hắn không?

Nếu đó là một thế giới khác, vâỵ...Sư tỷ bị sư phụ điên luyện thành thuốc, Huyền Dương bị vạc đen nuốt chửng...vô số cảnh tượng khủng bố không ngừng loé lên trong đầu hắn, khiến hơi thở của hắn trở nên dồn dập.

“A!! Phiền quá đi, ngay cả một người để tâm sự cũng không có.”

Lý Hỏa Vượng bực bội gãi đầu.

Sau khi phát tiết xong, cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn phải đối diện với sự thật. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đã tìm ra cách để ứng phó.

Bên phía thế giới ảo, dù là thật hay giả, hắn vẫn sẽ hành động giống như trước, hoàn toàn xem nơi đó là thật.

Lỡ may đó là thật, vậy bản thân cũng có thể yên tâm giữ mạng.

Còn nếu là giả, thế thì mình cũng chẳng thua thiệt gì.

Trước mắt mình phải thí nghiệm giá trị và công dụng của mấy thứ này trước đã, vậy mới tiện cho việc lên kế hoạch kế tiếp.

Sau khi tìm được cách đối phó, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, dùng ngón trỏ và ngón cái nhặt một viên thuốc lên, giơ ngang mặt.

“Không được, nếu mình tự thử thì quá nguy hiểm.”

Ánh mắt của hắn dời về phía những bệnh nhân đang nghỉ ngơi phơi nắng trong sân vườn.

Sau một giây do dự, giằng co, hắn buồn bã thả viên thuốc xuống. Mình và họ đều là những người đáng thương, sao có thể để họ thử thuốc được chứ. Thôi, đợi khi nào có thời gian thì bắt một con chuột bạch về thử đi.

Ngay sau đó, ánh mắt của Lý Hỏa Vượng dời sang khối ngọc bội hình tròn kia. So với thuốc viên thì thứ này dễ giải quyết hơn nhiều.

“Nói đi, chuyện gì, ta phải trèo tường để tới đây đó, nếu chỉ là trò đùa dai thì, hừ hừ!”

Dương Na giơ nắm tay nhỏ trắng nõn lên de đoạ Lý Hỏa Vượng.

“Em gái, rơi vào đường cùng nên anh đây mới phải mời ngươi tới giúp mà, ngươi cũng biết ta căn bản không thể lẻn ra ngoài được.”

Lý Hỏa Vượng vừa nói vứa bước tới trước cửa, khoá lại, sau đó kéo luôn rèm cửa vào.

Dương Na thấy hành động này của Lý Hỏa Vượng thì có hơi hoảng loạn, vô thức lui về sau nửa bước.

“Ngươi muốn làm gì, điều dưỡng có thể nghe thấy những gì chúng ta nói trong này đó.”

Cô vừa dứt lời, từ chiếc loa để đầu giường truyền tới tiếng cười trộm của các chị điều dưỡng.

“Hahaha, không sao cả, chúng ta không nghe thấy đâu. Em trai tiểu Lý, cố lên nha!”

“Mấy chị à, các ngươi đừng hóng hớt như vậy có được không? Tập trung chút sức lực dư thừa đó lên người bệnh ở phòng chăm sóc đặc biệt đi mà.”

Lý Hỏa Vượng nói với về phía đầu giường, sau đó kéo tay Dương Na tới một góc phòng cách xa chỗ đó.

Hắn lôi khối ngọc bội ra khỏi túi, nhét vào lòng bàn tay cô, sau đó ghé miệng lại sát bên tai cô nhỏ giọng dặn dò, hắn càng nói, hai mắt Dương Na cũng ngày càng trợn trừng.

“Sao có thể, chuyện này…”

Cô còn chưa nói hết câu, Lý Hỏa Vượng đã trực tiếp duỗi tay bưng kín miệng cô.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lý Hỏa Vượng nhìn Dương Na chăm chú, trong mắt ánh lên sự khát vọng mãnh liệt.

“Giúp ta đi mà, những lời ta nói đều là thật cả, mọi người không một ai tin ta, kể cả cha mẹ, họ đều cho rằng ta điên rồi, thế nên ta chỉ có thể tìm ngươi, trên đời này ta chỉ tin một mình ngươi, ta thật sự không điên!”

Dương Na nhìn Lý Hỏa Vượng vài giây, cuối cùng cắn môi gật đầu, trước khi cô rời khỏi, khoé mắt cô đỏ lên, đi được một chút lại dừng, xem chừng rất lo lắng về tình trạng tinh thần của Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng dõi theo bóng lưng rời đi của cô, tâm trạng vô cùng phức tạp, hắn không để bụng người khác nghĩ gì, nhưng Dương Na thì khác.

“Na Na, ngươi tin ta một lần, một lần thôi!”

Trong lúc chờ đợi, thời gian luôn trôi qua thật chậm, Lý Hỏa Vượng thấp thỏm bất an nằm chờ trong phòng bệnh.

Trong khoảng thời gian này, cũng có lúc hắn lại về tới thế giới ảo, nhưng Lý Hỏa Vượng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất quay lại, theo lời dặn của bác sĩ thì chuyện này thật sự không tốt chút nào, nhưng hắn sợ mình sẽ bỏ lỡ Dương Na.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, mỗi một ngày trôi qua, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng càng thêm lo được lo mất.

“Tiểu Lý, cô bạn gái nhỏ của ngươi tới thăm kìa.”

Nghe thấy lời thông báo cửa điều dưỡng, Lý Hỏa Vượng trực tiếp cá chép lộn người, nhảy bật dậy khỏi giường, chạy ra cửa phòng bệnh.

Lý Hỏa Vượng và Dương Na tình cờ gặp nhau trong sân vườn, hai người kích động ôm chầm lấy nhau.

Dương Na cố gắng đè thấp giọng, hét nhỏ bên tai hắn.

“Hỏa Vượng, là thật, miếng ngọc kia là thật!”

“Ta không bệnh!! Hahaha!! Ta không bệnh!!”

Lý Hỏa Vượng kích động ôm lấy eo cô gái, quay vòng trên không tận mấy vòng.