Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lục Thuỷ quả thật có chút kinh ngạc, có quan hệ với Mộ gia, mà lại cần hắn tự mình xử lý, chỉ có việc thành thân mà thôi.

Nhưng cách thành thân còn xa lắm.

Vậy thì ngoài thành thân, còn cần hắn xử lý việc gì?

Trong tộc lại dám để cho hắn xử lý công việc, đúng là không biết xấu hổ?

Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà muốn sớm thành thân?

Mặc dù Lục Thuỷ rất kỳ quái, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.

Hắn muốn nghe xem đến cùng là chuyện gì.

Tam Trưởng lão nhìn Lục Thuỷ nói:

“Mộ Tuyết của Mộ gia, có ấn tượng không?”

Có thể không ấn tượng sao?

Đánh nổ mật thất của ta, ra tay với ta, lại còn không sinh được con.

Bảo nàng đi bệnh viện, nàng lại còn tức giận đánh với hắn ba tháng.

Cuối cùng còn trực tiếp bỏ đi.

À, hắn còn nghe nói trong vòng ba tháng toàn bộ Lục gia đã sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

“Lúc đấy hắn cũng chả thèm quan tâm tới, đánh xong liền bỏ đi.”

Quay lại thực tại, Lục Thuỷ bình tĩnh nói:

“Cái tên trên hôn thư sao?”

Tam Trưởng lão gật đầu:

“Đúng, tên trên Hôn thư. Nếu như bình thường thì nàng chính là vị hôn thê của ngươi.”

Lục Thuỷ bị thu hút bởi từ bình thường.

Sau đó Lục Thuỷ hỏi:

“Vậy đã xảy ra chuyện gì?"

Tam Trưởng lão nhìn về phía Lục Thuỷ, có phần ngạc nhiên:

“Thông minh đấy! Đúng vậy, đã xảy ra một chuyện không bình thường, vì thế mới cần ngươi đi một chuyến tới Mộ gia."

Lục Thuỷ kinh ngạc, đời trước cũng không xảy ra chuyện không bình thường gì mà.

Nhưng mà, hắn không đặt câu hỏi vì muốn đợi Tam Trưởng lão nói tiếp.

Tam Trưởng lão tiếp tục:

“Chúng ta biết được một tin tức, không lâu trước đó Mộ Tuyết của Mộ gia đột nhiên mất hết tu vi, trở thành người bình thường, Mộ gia đã che giấu chuyện này."

Lục Thuỷ nhướng mày, tu vi của Mộ Tuyết đã hoàn toàn biến mất?

"Vì sao lại thành ra như vậy? Trước đó không sao mà."

Lục Thuỷ không hiểu, nhưng lại không nói rõ được tại sao lại xuất hiện chuyện kì lạ đó.

“Tam Trưởng lão tính làm thế nào?”

Lục Thuỷ hỏi, nếu không có tính toán sao lại phải nói với hắn.

“Người Lục gia mà kết hôn thì phải là thiên kiêu, nếu là người bình thường thì không xứng bước chân vào Lục gia chúng ta. Ba ngày sau, mang hôn thư đến Mộ gia xé bỏ, huỷ hôn.”

Tam Trưởng lão nhìn Lục Thuỷ rồi nói.

Lúc này Tam Trưởng lão đứng dậy nói:

“Ba ngày này nhớ giữ gìn sức khoẻ cho tốt, Chân Võ và Chân Linh sẽ đi cùng với ngươi, nhớ kỹ, phải huỷ hôn.”

Nói xong, Tam Trưởng lão rời đi.

Cũng không thảo luận với Lục Thuỷ mà trực tiếp ra lệnh.

Lục Thuỷ cũng không để ý, hắn mỉm cười, tự nói trong lòng:

"Huỷ hôn sao? Có chút hứng thú."

Nếu không phải trên eo có thương tích, hiện tại hắn đã rời đi rồi.

Khó trách Tam Trưởng lão sai hắn đi, lúc này mà huỷ hôn thì đúng là quá mất mặt, vậy thì hắn đi là phù hợp nhất.

Dù sao hắn cùng không có mặt mũi gì để nói.

Nhưng mà, để hắn đi là khinh thường Mộ gia rồi.

----

Sau khi rời đi, Lục Thuỷ tới vườn linh dược, hái một ít dược thảo rồi trở về.

"Phần eo của hắn cần xử lý, nếu không sẽ đau tới chết mất, có khi còn để lại di chứng nữa."

"Chờ vết thương lành nhất định giải quyết xong chuyện này. Thực tế, thiên phú tu luyện của hắn rất bình thường, bằng không thì cũng sẽ không bị xem như công cụ nối dõi tông đường."

"Cùng lắm sau khi kết hôn hắn sẽ chăm chỉ hơn một chút, đọc nhiều sách hơn một chút. Hắn đột nhiên có chút sáng tỏ, sách mà trong tộc không ai xem hiểu, nhưng hắn lại hiểu được."

"Tuy quyển sách kia không hoàn thiện, nhưng mà sau này hắn đã hoàn thiện nó rồi."

"Cho nên, lần này hắn muốn tu luyện cuốn sách kia."

Tên cuốn sách là Thiện Địa Trận Văn.

Sau khi quyết định, Lục Thuỷ tiếp tục mài thuốc. Sau đó nhìn khắp bốn phía, xác định trong vườn không có người liền vén áo lên tự đắp thuốc vào.

“Đau quá.”

Lau thuốc, Lục Thuỷ cảm thấy miệng vết thương tốt hơn nhiều.

"Ít nhất như vậy sẽ đỡ đau."

Bỗng nhiên phía sau xuất hiện một người đi tới chỗ Lục Thuỷ.

Rơi vào đường cùng, Lục Thuỷ chỉ có thể mang quần áo chạy trước.

Trong lúc đó, Lục thuỷ có quay đầu nhìn lại, phát hiện là một người phụ nữ xinh đẹp, nàng nhìn Lục Thuỷ với đầy ý cười.

Bên cạnh nàng còn có một vị thị nữ.

Chính là Kỳ Khê.

Rất nhanh người phụ nữ đi đầu đã tới trước mặt Lục Thuỷ, nàng nhìn qua một lượt rồi nói với Kỳ Khê:

“Đi bên ngoài canh gác.”

“Vâng.”

Nói xong, Kỳ Khê liền lui ra ngoài.

Sau đó người phụ nữ hỏi Lục Thuỷ:

“Thuốc trị thương? Đến đây, mẹ giúp con."

Đó là Đông Phương Lê Âm, mẹ ruột của Lục Thuỷ, cũng là do thông gia mà gả vào Lục gia.

Nghe nói năm đó sính lễ là, Đại Trưởng lão đích thân chỉ điểm Đông Phương gia, giúp bọn họ đi vào cảnh giới mới.

Có thể nói, Đông Phương Lê Âm là do Lục gia bỏ rất nhiều tiền để cưới về, đáng tiếc lại chỉ sinh một một đứa con như Lục Thuỷ.

Lục Thuỷ nhìn thấy mẹ của mình, nhưng thật ra cũng không có cảm giác gì, chắc là do kiếp trước mẹ hắn vẫn sống tốt.

Rất yêu thương hắn, nhưng có đôi khi lại không đúng lắm.

“Không cần, con đã trưởng thành, việc này không cần nhờ mẹ.”

Lục Thuỷ nói.

Hắn một mình đã quen rồi, có người giúp lại thấy không thoải mái.

Mộ Tuyết sẽ giúp hắn sao?

Chắc vậy! Nhưng bọn họ thường xuyên cãi nhau, nên cũng chỉ có một mình Lục Thuỷ xử lý những chuyện này.

Thị nữ?

Hắn căn bản không nghĩ tới!

Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thuỷ, có chút ngạc nhiên, trong mắt lóe lên tia cô đơn:

“Trưởng thành?”

Đông Phương Lê Âm cảm thấy lạc lõng, lẩm bẩm:

“Trưởng thành.”

Sau đó trầm mặc không nói gì.

Lục Thuỷ: "..."

Không để ý tới cảm xúc của mẹ, Lục Thuỷ hỏi:

“Mẹ đột nhiên tới đây có chuyện gì vậy?”

Đông Phương Lê Âm lập tức lấy lại tinh thần, bỏ qua lời nói vừa rồi, nàng nhìn Lục Thuỷ:

“Nghe nói con xử lý yêu vật, tới chúc mừng một chút. Nhưng lại nghe nói con còn có chuyện khác, nên chắc là không có tâm tình chúc mừng.”

Lục Thuỷ tiếp tục chơi đùa với linh dược, sau đó nói:

“Chuyện huỷ hôn?”

Đông Phương Lê Âm gật đầu:

“Ta sợ con lại ngây ngốc tới Mộ gia diễu võ dương oai, sau đó cao điệu huỷ hôn.”

Lục thuỷ: "..."

Đúng vậy, trước kia đúng là hắn có thể làm ra chuyện như vậy.

Hiện tại cũng có thể làm được.

“Con tới đó thì khiêm tốn một chút, chỉ cần nói là phụng lệnh làm việc. Cho dù con không nghe ta nói thì đến Mộ gia cũng đừng nói mấy lời khó nghe quá, con nói chuyện dễ nghe với bọn họ, họ cũng sẽ nói chuyện dễ nghe với con.”

Đông Phương Lê Âm dặn dò.

Con trai nàng tuy không thông minh, nhưng ở trong khu vực của Lục gia thì không có vấn đề gì, dù có ngốc hay bị thương ra sao cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng. Nhưng mà, ở Mộ gia thì lại khác.

Nếu đắc tội đối phương quá, chắc chắn sẽ không có lợi.

Lại còn ở địa bàn của bọn họ.

Lục Thuỷ nghe vậy cũng hiểu được trước đây mình đã gây cho mẹ không ít phiền toái, chẳng qua hắn muốn nói mấy câu an ủi nhưng chợt dập tắt tia áy náy đó.

Bởi vì Đông Phương Lê Âm vừa nói một câu:

“Nếu con có mệnh hệ gì, mẹ sẽ lại sinh con trai, ai biết phải sinh bao nhiêu."

Lục Thuỷ chỉ vào cánh cửa rồi nói:

“Mẹ, mời ngài trở về.”

“Không, con nghe mẹ nói…”

Không chờ mẹ của mình nói tiếp, Lục Thuỷ liền nói thẳng:

“Không tiễn!”

Đông Phương Lê Âm: "..."

Thật đau lòng, con trai nàng lại phản nghịch như vậy.

Chờ Đông Phương Lê Âm rời đi, Lục Thuỷ liền tiếp tục bôi thuốc.

Về phần Mộ gia, dù nói thế nào cũng vẫn phải đi.

Hiện tại cần gì phải suy nghĩ nhiều, dù sao huỷ hôn cũng là một chuyện rất thú vị.

Nhất là tự hắn đi huỷ hôn.

-----

Dịch: MB_Boss