Đại Thánh Truyện(Dịch)

Chương 4. Say Rượu Giết Người

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bầu không khí trong từ đường nhất thời đông cứng lại, còn trưởng thôn thì mặt trầm như nước:

-Làm sao, Lý Nhị lang, ngươi bất mãn sắp xếp của ta sao?

Ở bên kia mấy tên lưu manh vô lại đã bắt đầu làm nóng người, tên cầm đầu bị bệnh chốc đầu còn cầm sẵn một cái dao đốn củi ở trong tay.

Những lão nhân khác hoặc là nhắm mắt lại, hoặc là khuyên nhủ:

-Tiểu Nhị, không nên giận hờn.

-Trứng chọi đá.

-Lưu quản sự đã hứa nếu ngươi đi làm trong trang, hắn sẽ tính thêm tiền công cho ngươi, cũng đỡ phải lo miếng cơm ăn.

Lý Thanh Sơn hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, không biết làm sao đành phải đi ra từ đường, khi đi ra khỏi cửa còn bị tên bị bệnh chốc đầu đẩy một cái, suýt chút nữa té ngã, khiến đám người phía sau cười to.

Trên đường lại gặp phải bà cốt, mụ tự đắc nở nụ cười:

-Mối họa, mối họa, nếu như hiện tại ngươi dâng lễ vật lên tặng thần, thì nó sẽ bị đuổi đi đấy.

-

Lý Thanh Sơn trở lại bên trong căn nhà mới xây ở dưới chân đồi Ngọa Ngưu, ngã người lăn ra giường, trong lòng không có nửa điểm vui mừng.

Mặt trời chiều về tây, sắc trời dần hôn ám, tiếng gà gáy chó sủa tắt dần, thôn trang lại khôi phục sự yên tĩnh.

Thanh Ngưu từ ngoài cửa thong thả đi vào, Lý Thanh Sơn đứng thẳng người dậy, vừa muốn mở miệng, Thanh Ngưu đã nói trước:

-Những gì ngươi vừa trải qua ta đều thấy, nhưng ta không muốn giúp ngươi.

-Ta cũng không cần huynh giúp, ta cũng không để ý tới mẫu mẫu ruộng kia, chỉ là ta...

-Nuốt không trôi cơn giận này?

-Đúng thế.

-Thiên hạ không phân trắng đen, có nhiều việc thị phi điên đảo! Đừng nói ngươi chỉ là một người phàm nho nhỏ mà phải nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả là những vị Tiên, Phật, Đại Thánh pháp lực ngút trời, cũng có khi phải chịu oan ức nhục nhã nhục, một chút khuất tất của ngươi có đáng là gì?"

Lý Thanh Sơn trừng hai mắt:

-Nhưng ta không nhịn được.

Hắn đột nhiên lại nghĩ tới thanh đoản đao.

Thanh Ngưu trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu, chợt cười to lên:

-Được, được, được, không nhịn được là tốt rồi! Đại trượng phu khi làm việc, vui sướng ân cừu đều phải rõ ràng. Nợ người khác một bữa cơm phải đền, mối thù nhỏ cũng phải báo! Vốn ta tưởng những năm gần đây ý chí của ngươi đã bị hao mòn, nhưng không ngờ trong lồng ngực ngươi vẫn còn có chút khí chất nam nhi, cũng chỉ có như vậy, mới xứng đáng để ta dạy dỗ.

Lý Thanh Sơn ngẩn ra rồi nói:

-Huynh đang khảo nghiệm ta?

Thanh Ngưu hơi thở phì phò nói:

-Đây cũng tính là thử thách sao? Chẳng qua là một chút khởi đầu của con đường mà tiểu tử ngươi phải đi thôi.

-Con đường nào?

Lý Thanh Sơn không rõ ý nghĩa.

-Trên đời có ngàn vạn con đường, có kẻ chỉ biết nuốt giận vào bụng giữ bo bo ình, cũng có người dám cầm kiếm lên giết người thành nhân. Mỗi lựa chọn đều là một đạo lý, một con đường riêng. Có người nói, yêu có yêu đạo, thần có thần đạo, quỷ có quỷ đạo, mỗi đạo đều có sự vẻ vang riêng, lại có cái dở riêng...

Lý Thanh Sơn nghe Thanh Ngưu không ngừng nói về "Đạo", đầu óc choáng váng, lẽ nào huynh muốn hát một khúc về "Đạo, đạo và đạo" cho ta nghe sao? Sau khi nghe ra manh mối, hắn ngắt lời nói:

-Ta tự cầu đạo của ta?

Thanh Ngưu trước tiên lắng nghe sau đó vui mừng nói:

-Ngươi đã hiểu rõ rồi, không sai, đại đạo có cả ngàn vạn, chúng ta phải tự cầu đạo của chúng ta.

Không biết nó lấy từ nơi nào ra một cái hồ lô lớn, hồ lô tự động bay vào trong tay Lý Thanh Sơn:

-Nếu ngươi không chịu nuốt giận vào bụng, thì ta sẽ dạy ngươi một cách không cần nhẫn tâm, im hơi lặng tiếng xử lý được nỗi giận này.

Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy hồ lô trong tay mình nặng trình trịch, dường như có chất lỏng lắc lư ở trong đó, mở ra nút hồ lô, một luồng hơi rượu kéo tới.

Lý Thanh Sơn cười khổ, sau khi ăn thịt, thì là uống rượu sao? Có vẻ như hợp tình hợp lý vô cùng, nhưng có đạo lý nào nói rằng tu hành là phải dựa vào hai thứ này sao? Nếu như ăn thịt uống rượu có thể thành tiên, thế chẳng phải nói người có tiền đều sẽ thành tiên à, chẳng lẽ tiên nhân đều là hạng giá áo túi cơm?

Thanh Ngưu chỉ nói tám chữ:

-Thịt cường thể phách, rượu cường tráng tâm cân. (Thịt cường hóa thân xác, rượu làm khí phách con người mạnh mẽ hơn)

Lý Thanh Sơn cắn răng một cái, hơi ngửa đầu, ục ục ục ục uống từng hơi, tuy rằng đây chỉ là rượu đục trong thôn, nhưng uống nguyên cả một hồ lô rượu vào bụng, hắn cũng cảm thấy trời đất bắt đầu quay cuồng, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thanh Ngưu, chẳng lẽ muốn hắn mượn rượu tiêu sầu?

-Đi giết người đi, ta sẽ dạy ngươi tu hành.

Thanh Ngưu nói cực kỳ bình thản, như là đang nói chuyện gì đó rất bé nhỏ không đáng để, dứt lời thì nằm ngủ.

Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau lưng bay lên, trong lúc giật mình hắn phát hiện, trước mắt cũng không phải Lão Ngưu cùng hắn lao động suốt mười mấy năm nay mà là một con trâu thành tinh chân chính, nó muốn truyền thụ đạo pháp ình, tuyệt đối không phải những tiên phật chi đạo ôn hòa bổ dưỡng, mà là yêu ma chi đạo hung ác bá đạo.

Nó đã không dạy hắn bất kỳ thần thông hay công pháp gì, mà chỉ để hắn ăn thịt, uống rượu, bây giờ còn sai hắn đi giết người.

Thật sự phải đi giết người sao? Từng khuôn mặt hiện lên ở trước mắt hắn! Hắn hận những người này, hận không thể giết hết bọn chúng, thế nhưng hắn biết mình không dám làm như thế, Thanh Ngưu cũng nhìn thấu điểm này, cho nên mới muốn hắn rượu để nâng cao lòng can đảm.

Chẳng lẽ đây là lễ bái sư?

Hồi tưởng nhưng tao ngộ ngày hôm tao ngộ, cảm giác say rượu thật là lâng lên, lửa giận bùng lên, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, cúi đầu:

-Giết ai?

-Đây là việc của ngươi! Cũng nói trước cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi, cũng sẽ không cứu ngươi, ta chỉ là một con trâu già bình thường.

Tối nay ánh trăng sáng vằng vặc, ở trên mặt đất nổi lên một tầng sương trắng. Lý Thanh Sơn một mình đi trên lớp sương trắng đó, chỉ cảm thấy trăng tròn ở trên đỉnh đầu sáng chói mắt, hận không thể gọi mây đen đen đến để che khuất nó.

Trong thôn hoàn toàn yên tĩnh, tiếng bước chân lay động của Lý Thanh Sơn vang lên trong đêm tối, trong lòng hắn hoàn toàn mơ hồ.

Đi tới trước cửa phòng, từ trong phòng truyền đến tiếng người ồn ào, Lý Thanh Sơn nghe rõ ràng, chính là mấy tên lưu manh hôm nay có mặt trong từ đường. Hắn ngồi xổm xuống dưới chân tường dán tai sát vách, lắng nghe bọn họ nói cái gì.

-Ngày hôm nay bữa rượu này có được thật dễ dàng, chẳng qua là chuyện trong từ đường diễn ra êm xuôi, Lưu quản sự mới thưởng nhiều như vậy.

Lý Thanh Sơn chỉ cần nghe thoáng qua đã nhận ra thanh âm này, là tên họ Lưu bị bệnh chốc đầu, trong thôn vốn nổi tiếng lưu manh vô lại, cả ngày du thủ du thực trộm gà bắt chó. Tính tình của y rất hung ác, trên người thường mang theo một cái dao đốn củi, người trong thôn đều phải sợ y, ngay cả khi bắt được y trộm đồ, cũng không dám làm gì y cả, mấy tên lưu manh khác cũng lấy y làm đầu lĩnh.

-Việc này đều nhờ vào uy phong của đại ca, đại ca không thấy tiểu tử kia bị doạ đến nỗi mặt mũi trắng bệch sao?

Trong phòng có một trận cười vang.

Lý Thanh Sơn cũng không biết sắc mặt của mình lúc đó như thế nào nữa, nhưng hiện tại thì tất nhiên là đỏ chót, cảm giác say rượu lẫn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

-Đáng tiếc là tên súc sinh kia không dám động thủ, cũng đã lâu ta không được hoạt động quyền cước, vốn đang chuẩn bị nhờ nó để luyện tay nghề một chút, từ trước đến giờ ta chưa từng để nó ở trong lòng.

Lý Thanh Sơn làm người hai đời, cũng không giống như những thôn dân phổ thông, nên sẽ không sợ sệt y, nhưng mà cũng không ngờ y lại có địch ý với hắn như vậy.

-Đại ca muốn đánh nó thì quá dễ dàng, thằng ngốc kia làm nhà ở bên ngoài thôn rất xa, ta và mấy vị ca ca đánh nó một trận no đòn, sau đó thuận tiện kéo luôn trâu của nó đi bán, còn có thể đổi mấy đống tiền thưởng đấy.

Những tên lưu manh nghe được mấy lời này thì, liên tục gật đầu đồng ý.

Lý Thanh Sơn phun ra một hơi rượu nồng nặc, nắm chặt thanh đoản đao đang nằm trong lồng ngực.

Tên họ Lưu bị bệnh chốc đầu uống một bụng đầy rượu, phải đi ra ngoài ngoài phòng để tiểu tiện, nhưng làm xong thì không quay lại trong phòng, mà đi dọc theo con đường nhỏ xuôi về phía nam.

Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy kỳ quái, lập tức đi theo, chỉ thấy y đi tới trước cửa nhà Lưu quả phụ cũng có chút danh tiếng trong thôn, sau đó một trận hô quát muốn nàng mở cửa vang lên, mới biết y muốn làm gì.

Cánh cửa cũng không mở ra, trong phòng cũng không có ánh đèn. Cách đó không xa cũng có mấy gian nhà tranh, nhưng dĩ nhiên là không ai để ý tới chuyện đó.

Tên họ Lưu bị bệnh chốc đầu mượn rượu nói ra rất nhiều ô ngôn uế ngữ, rồi mạnh mẽ đạp mấy đạp vào cánh cửa, hùng hùng hổ hổ một trận, tới khi từng trận chó sủa vang lên trong thôn, mới xoay người rời đi.

Phía sau cánh cửa Lưu quả phụ ổn định lại tâm thần, lặng lẽ nhìn qua khe cửa nhìn về phía trước cửa chính, thấy tên họ Lưu bị bệnh chốc đầu kia quả thật đã đi xa, mới cảm thấy yên lòng. Bỗng nhiên trước mắt loáng lên một cái, cô ta nhìn kì thì mới thấy một bóng người đuổi theo sát tên họ Lưu kia. Trong màn đêm tối tăm, cũng không thấy rõ quần áo tướng mạo của người đó, nên chỉ coi đó là tùy tùng của y, nhưng trong lòng cô ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Lý Thanh Sơn theo tên họ Lưu đến một nơi hoang vắng, trong lòng quyết tâm, hét lớn một tiếng, bổ nhào tới người y.

Tên họ Lưu lúc này mới kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy một thanh đoản đao lu mờ ảm đạm đang đâm tới người y, nhất thời cơn say rượu bay đi một nửa, vừa muốn chạy trốn và phản kháng, nhưng là tay chân tự nhiên lại nhũn ra. Bình thường y chỉ cầm lấy đao để hù dọa dân chúng một chút, cũng đã đánh nhau theo kiểu hội đồng mấy lần, nhưng đã khi nào trải qua việc tranh đấu liều mạng đâu. Đối phương tuy chỉ là một thiếu niên, nhưng khí tức quyết đoán và sát khí phả vào mặt y thật giống với mãnh thú trong núi.

Không chút trở ngại nào, thanh đoản đao đã đâm vào cơ thể tên họ Lưu. Lý Thanh Sơn cũng không ngờ một kẻ hàng ngày thường dương uy diễu võ lại không có bất kỳ ngăn cản nào, nhìn vẻ mặt sợ hãi cầu xin của y, hắn giống như được uống thêm rượu, cơn say càng nồng, con mắt mơ hồ lộ ra hồng quang, suy nghĩa trong đầu như dừng lại, chỉ có động tác trên tay vẫn diễn ra liên tục.

Ánh đao màu huyết quang ở trong bóng tối lóe lên.

Đợi đến khi Lý Thanh Sơn tỉnh táo lại, tên họ Lưu đã ngã vào trong vũng máu, chết không thể chết tiếp, mùi máu tanh tưởi bốc lên trong đêm trăng, cũng lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Lý Thanh Sơn cố gắng tự trấn định, xoay người rời đi, chạy vội một hơi dòng suối bên dưới đồi Ngọa Ngưu thì mới dừng bước lại, dựa vào hình bóng phản chiếu từ long suối nhìn thấy chính mình, không khỏi sợ hết hồn:

-Đây là ta sao?

Hình ảnh phản chiếu từ trong nước là một thiếu niên vết máu đầy người, hai mắt trương lên căng tròn, còn mang theo chưa từng chút sát khí chưa tan hết, vô cùng khủng bố.

Lý Thanh Sơn vội vàng dùng mước suối lạnh lẽo rửa sạch vết máu trên người rồi mới trở lại trong túp lều, cũng không để ý tới Thanh Ngưu đang nằm ở một bên, nhảy lên giường nằm sõng soài.

Lúc này, hai tay hắn mới run rẩy, đột nhiên mồ hôi lạnh chảy khắp cả người, thẩm thấu qua quần áo, đã hoàn toàn tỉnh lại sau cơn say rượu.

Thanh Ngưu cười hỏi:

-Ngươi không trốn sao?

Giọng điệu giống như không phải nó vừa mới sai Lý Thanh Sơn đi giết người.

Lý Thanh Sơn nói:

-Giết cái tên côn đồ như vậy, sao lại phải trốn?

Sở dĩ hắn chọn tên họ Lưu bệnh cũng không phải là nhất thời kích động, mà do tiếng xấu của y đã truyền khắp thôn, nên sẽ không ai thay y ra mặt, dân bất lực quan sẽ không truy xét, chỉ cần hắn không để lại manh mối nào thì một nhân vật như vậy chết đi, quá nửa là sống chết mặc bay.

Trong mắt Thanh Ngưu hiện lên vẻ khen ngợi càng đậm, thất phu trong lúc giận dữ muốn giết người rất dễ dàng, nhưng phải biết là kẻ nào đáng chết, người nào không đáng chết, làm sao sau khi giết người vẫn có thể bảo đảm an toàn cho chính mình, điều đó lại không dễ chút nào. Mà tên trước mắt dù có mấy phần đang tự trấn định mình, nhưng cũng có thể thấy người này có tâm chí.

Đôi tay run rẩy không ngừng của Lý Thanh Sơnkhông gạt được mắt nó, nhưng ở trong mắt nó, việc này cũng không chỉ không đáng thẹn. Những kẻ dã man không đem việc giết người để vào trong mắt, đâu đâu cũng có. Nhưng có thể kìm nén sự căng thẳng, ngột ngạt và nỗi sợ hãi đến sau khi giết người mới bộc phát ra, coi như cũng không bình thường chút nào.

Sau một lúc lâu, Thanh Ngưu hỏi:

-Cảm giác như thế nào?

-Thật là đáng sợ, nhưng cũng thật thống khoái!

Đây là những lời Lý thật lòng của Thanh Sơn. Nỗi sợ hãi qua đi, thì một cơn sảng khoái tràn trề không thể nói thành lời kéo đến, tức khí ở trong lồng ngực cũng đã biến mất hơn một nửa. Nhớ lại lúc trước xem phim “Thủy Hử”, Lâm giáo đầu ở trong gió tuyết trên núi Thần Miếu, Võ Nhị Lang tắm máu tươi ở Uyên Ương lâu cảm giác chắc cũng như thế thôi.

Thanh Ngưu cười đắc ý:

-Mau mau ngủ đi, ngày mai còn nhiều chuyện cần làm!

Lý Thanh Sơn trong lòng hơi động, lộ ra vẻ vui mừng:

-Ý huynh là...