Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Công dụng của tia chân khí kia hóa ra không chỉ là cường hóa sức mạnh, mà còn có những hiệu quả đặc thù khác.

Hắn cúi thấp người tránh một quyền, rồi lại tung ra chiêu Ngưu Ma Đính Giác, song quyền đánh thẳng vào một tên thợ săn tuổi còn trẻ, lập tức húc bay y ra xa.

Nhưng cùng lúc đó, một tên khác đã vòng tới phía sau lưng của hắn, tung một quyền mãnh liệt đánh về phía hậu tâm của Lý Thanh Sơn. Còn hai tên khác thì phân ra hai bên trái phải ôm lấy eo của Lý Thanh Sơn, muốn cậy mạnh để quật đổ hắn.

Bọn họ cả ngày ở trong núi săn bắn, thông hiểu cách vây giết, cũng không phải là những kẻ đầu đường xó chợ chỉ biết lỗ mãng. Dù cho Lý Thanh Sơn có thể vượt qua bất luận người nào trong số bọn họ, thì trong nháy mắt cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

Mắt thấy không kịp tránh né hay chống đỡ, toàn bộ tinh thần của Lý Thanh Sơn quay về đặt ở hậu tâm, còn tia chân khí kia cũng tùy tâm mà động, cường hóa cơ thịt phía sau lưng nổi lên từng múi thịt săn chắc rồi tụ tập lại với nhau mơ hồ nhô lên như một ngọn núi nhỏ nhỏ.

Từng quyền từng quyền đánh vào phía sau lưng Lý Thanh Sơn, nhưng giống như đánh lên tấn da trâu vô cùng cứng rắn, tất cả sức đều tan biến khi cơ thịt trở lại bình thường, ngoại trừ việc cả người chấn động thì cũng không thấy Lý Thanh Sơn có cái gì khác thường.

Đồng thời hai tên đang ôm lấy vòng eo của Lý Thanh Sơn, cũng cảm thấy thân thể hắn giống như đã cắm rễ ở trên mặt đất, căn bản không thể xê dịch nổi, sau khi ba người dùng toàn lực, thì khí thế nhất thời suy nhược không thể tiếp tục quật ngã hắn nữa.

Sau khi chịu đựng ba tầng công kích thì Lý Thanh Sơn cũng đã kịp hồi khí, quát to một tiếng, hai khuỷu tay truỵ xuống.

Một thức Ngưu Ma Đính Giác trong bộ Ngưu Ma Đại Lực Quyền, điểm đáng chú ý chính là không chỉ quyền cước mà mọi bộ phận vị trí trên cơ thể đều có thể làm sừng trâu, cùi trỏ khi dùng làm sừng trâu chính là thức có uy lực to lớn nhất.

Hai tên thợ săn kia chỉ cảm thấy đau nhức, muốn ói ra máu, thân bất do kỷ nằm ngã lăn trên mặt đất.

Lý Thanh Sơn bỗng nhiên xoay người đối mặt với tên thợ săn đánh lén từ phía sau, rồi tung ra một quyền đấm thẳng vào ngực y, khiến y nằm bất tỉnh nhân sự trên đất.

Tất cả mọi người đang đứng xung quanh xem đến hoa cả mắt, chỉ thấy tên thiếu niên trẻ tuổi kia, ba lần hạ xuống năm lần tung đòn, đã đánh cho năm tên hảo hán của Lặc Mã trang nằm vật vã trên mặt đất, tất cả mọi người ở đây không ai là không kinh ngạc.

Lý Thanh Sơn nhìn năm tên đang lăn lộn kêu rên trên đất, lại nhìn sang hai tay của mình, tựa hồ có chút không thể tin được đây chính là mình việc làm, trong lúc vô tình sức mạnh của hắn đã đạt đến trình độ như thế này rồi sao?

Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng thì lại một đoàn thợ săn bỗng nhiên lao ra, người thì trên tay đã cầm sẵn cung tên, kẻ thì đã rút ra đao săn, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn.

Lần này hội nghị ở Bach Khê trấn này, Lạc Mã trang cũng không chỉ đến có mấy người như vừa rồi, mà còn mang tới hơn hai mươi người, mang theo toàn bộ da thú mà sơn trang tích góp được. Mấy tên thợ săn trẻ tuổi bị đánh ngã trên mặt đất, cũng chỉ là tiểu bối đi theo trưởng bối mà thôi.

Mắt thấy đồ vật của bọn mình bán không được, lại nghe nói là có người bán phá giá da thú, nên nhanh chóng tìm tới, muốn gây phiền phức cho Lý Thanh Sơn. Lại không ngờ rằng đã không làm khó được Lý Thanh Sơn lại còn bị giáo huấn một trận nên thân.

Các trưởng bối đương nhiên sẽ không ngồi yên mà không để ý đến, nhanh chóng làm ra phản ứng, vây lấy Lý Thanh Sơn. Hơn mười mấy tên thợ săn cầm sắn vũ khí trên tay, trong nháy mắt đã bộc phát ra khí thế up hiếp, khiến cho hắn cảm giác mình giống như đang rơi vào rồi trong cạm bẫy, sinh tử chỉ có thể nghe theo người đặt bẫy, lại có một luồng cảm giác tuyệt vọng sinh ra.

Giống y như tình cảnh trận "Hồng Môn yến" mà hắn gặp trong nhà Lưu quản sự, quả thực rất giống như thế, trong lòng hắn thực sự đang căng như sợi đàn. Bỗng nhiên biết rõ thân phận của đối phương, biết bọn chúng lấy việc săn bắn làm kế sinh nhai, chuyện bọn chúng am hiểu cũng không chỉ có nắm đấm, mà còn cả việc bắn cung, lớp da trâu mà hắn mới luyện thành miễn cưỡng thì có thể chống lại nắm đấm, chứ không chống đỡ được sự sắc bén của mũi tên.

Nguy hiểm lại hiện lên, hắn bình tĩnh rút thanh đao ở bên hông ra, ánh mắt dò xét khắp bốn phía, tìm kiếm kế thoát thân, không ngờ chỉ bán mấy tấm da thú mà cũng gặp phải tai họa như vậy. Mặc dù không tình nguyện, nói không chừng còn phải giết người, mở một đường máu.

-Chuyện này do ngươi gây ra?

Một nam nhân tráng niên nhìn vẻ mặt thì dường như đang có bệnh, trên lưng y cũng có một cái cung lớn, đứng ở giữa đám thợ săn, giọng nói như chuông đồng.

Lý Thanh Sơn đáp:

-Đúng vậy!

Nam nhân có chút kinh dị đáng giá Lý Thanh Sơn kỹ càng một phen. Người bình thường khi nhìn thấy cảnh này, thì sẽ bị dọa sợ đến mức tay chân như nhũn ra, nhưng không ngờ tiểu tử này tuổi còn trẻ mà lại có thể trấn tĩnh như vậy, chỉ với phần tâm trí thì đã vượt xa tất cả bọn tiểu bối ở trong thôn trang rồi.

Hỏi mấy tên đang nằm trên đất mới biết chúng bị Lý Thanh Sơn dùng thiết sơn đánh bay đi ra ngoài, y hỏi tên trẻ tuổi có vóc người thấp bé:

-Tiểu Hắc, chuyện gì thế này?

-Liệp đầu, tiểu tử này có lẽ muốn phá đám việc buôn bán của chúng ta!

Tiểu Hắc cố gắng chống đỡ thân thể để đứng dậy.

Tất cả mọi người đều xôn xao:

-Là đầu lĩnh trong đám thợ săn của Lặc Mã trang phải không?

-Đúng là Hoàng Bệnh Hổ!

Cái gọi là đầu lĩnh của thợ săn, cũng có thể coi như tương đương với chức trưởng thôn. Nhưng so với trưởng thôn của Ngọa Ngưu thôn thì lại không giống, kẻ có thể trở thành đầu lĩnh của đám thợ săn trong Lặc Mã trang, đều phải là hán tử mạnh mẽ nhất thôn, đồng thời phải biết chỉ huy tất cả công việc săn bắn.

Mà Hoàng Bệnh Hổ hiện tại đang làm đầu lĩnh ở Lặc Mã thôn, lại là người đại danh đỉnh đỉnh. Lý Thanh Sơn cũng đã nghe tên y từ lâu, nhưng không nghĩ tới tên hán tử trông giống như bị bệnh đang đứng trước mắt mình lại chính là y, cũng đã hiểu rõ vì sao y lại được gọi là "Bệnh Hổ".

Người có tên, cây có bóng, Lý Thanh Sơn tự nhiên cảm thấy áp lực ở trong lòng càng thêm trầm trọng, nhưng hắn đã không phải là Lý Thanh Sơn lúc trước, cười gằn:

-Ngươi không nói hai lời đã muốn lật đổ sạp hàng của ta, bây giờ còn ngậm máu phun người, thêu dệt câu chuyện trở thành ta muốn phá đám việc buôn bán của các ngươi, người của Lặc Mã trang quả nhiên là bá đạo.

Sắc mặt của Hoàng Bệnh Hổ chìm xuống, quát lên:

-Các ngươi còn không mau bò dậy cho ta, một đám người lại không thắng nỗi một người, mà còn có mặt mũi nằm trên đất kêu rên sao? Vẫn xứng đáng là nam nhân của Lặc Mã trang sao?

Lý Thanh Sơn biết lần này mình ra tay không nhẹ, nhưng khi Hoàng Bệnh Hổ ra lệnh một tiếng, năm tên thợ săn tuổi trẻ kia lại tự mình đứng lên, ngoại trừ lý do thân thể của bọn họ cường tráng hơn người thường, thì cũng cho thấy họ kính nể Hoàng Bệnh Hổ như thế nào.

Hoàng Bệnh Hổ nhấc tay lên, toàn bộ thợ săn đều thu hồi lại đao cung:

-Việc này là do người của chúng ta có lỗi trước, nhưng tiểu tử ngươi cũng không nên xuống tay nặng như vậy!

-Nếu ta không nặng tay như thế, thì người hiện tại nằm đây phải là ta mới đúng.

-Chúng ta họa hoằn lắm mới hạ sơn một lần, chủ yếu để buôn bán da thú và vài loại tài liệu, cũng chỉ để đổi lấy một ít thứ phục vụ cho đời sống, nhưng ngươi lại phá giá thị trường thì, có thể nói là gây thiệt hại lớn cho chúng ta.

Lý Thanh Sơn im lặng, đây là điều hắn lúc trước không ngờ tới. Hắn tự nhiên có thể nói muốn bán thế nào là chuyện của ta, nhưng nhìn vào việc Hoàng Bệnh Hổ làm, ở trước mặt mọi người công khai thừa nhận có lỗi, rồi lại dùng cách nói chuyện vừa có lý vừa có tình chỉ giáo cho hắn, mà cũng không dựa vào người đông thế mạnh áp bức hắn, khiến cho hắn không muốn mở miệng để phân tranh.

Nếu là đối phương thật sự muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Hoàng Bệnh Hổ nói:

-Những tấm da thú này ta mua toàn bộ!

Nghe y nói vậy thì liền có mấy tên thợ săn tiến lên trả tiền, và thu hồi hết da thú.

Người chung quanh đều chà chà tán thưởng nghĩa khí Hoàng Bệnh Hổ, Lý Thanh Sơn cũng có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn túi tiền đưa tới trước mắt:

-Không cần!

Nói xong thì xoay người thu thập vật dụng để lên xe bò, hắn cũng không cần dựa vào những tấm da thú này để kiếm cơm ăn, đối phương đã phóng khoáng như vậy, nếu như hắn tính toán chi li thì thật đúng là người nhỏ nhen.

Vẻ tán thưởng trong mắt Hoàng Bệnh Hổ lại càng sâu, mắt thấy Lý Thanh Sơn đã biến mất ở trong biển người, y quay lại nói với người ở bên cạnh:

-Tiểu tử này đáng để ta coi trọng, có ai biết lai lịch của hắn không?

Một người nông phu cẩn thận từng li từng tí một nói:

-Hình như là Lý Nhị lang ở thôn Ngọa Ngưu!

Rất nhiều người nghe được thì đều nói:

-Chẳng trách!

Tuy các thôn xóm cách xa nhau giao thông lại bế tắc, nhưng những cố sự có chứa sắc thái truyền kỳ, thì đều truyền đi với tốc độ nhanh nhất, Lý Thanh Sơn còn không biết, chính mình ở trong vòng mười dặm đã có chút danh tiếng.