Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Một giờ sau.

Nhìn trường học trước mặt, Tiêu Trần có chút ngạc nhiên, bản thân không phải là ra ngoài để đi tìm nguyên liệu sao, không hiểu thế nào lại đi tới trước cổng trường rồi.

Nếu đã tới đây rồi thì cứ vào xem đi.

Trung học Rose chỉ có hai loại học sinh, một loại là học vô cùng giỏi, loại còn lại chính là nhà có tiền có thế.

Nói cách khác, ở nơi này mà ném một viên gạch ra, khả năng lớn là sẽ đụng phải mấy tên gia hỏa tài sản trong nhà có hơn trăm triệu.

Trên hành lang của tòa nhà học sinh trung học năm hai.

Một nữ sinh rất xinh đẹp đang nói chuyện với một thiếu niên.

Nữ sinh dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, mọi đường nét trên khuôn mặt và vóc dáng đều dường như vừa phải, không có một tia tì vết nào.

Đặc biệt là đôi mắt của nữ sinh, luôn luôn có sóng mắt lưu chuyển, bất luận là ở phương hướng nào dường như đều có thể cảm nhận được ánh mắt của nữ sinh.

Nữ sinh tên là Hoàng Phủ Phương Linh, là hoa khôi xinh đẹp nhất của trung học Rose, không có người thứ hai.

Đương nhiên, là một băng sơn nữ thần nổi tiếng, dường như chưa từng xuất hiện cái gì mà tình cảm yêu đương giữa Hoàng Phủ Phương Linh và bất cứ người nào.

Sắc mặt của Hoàng Phủ Phương Linh có chút khó coi, đôi mày xinh đẹp hơi nhăn lại.

“Tần Chí Đan, chuyện Tiêu Trần bị mất tích có phải là do cậu giở trò sau lưng phải không?”

Thiếu niên đẹp trai đứng đối diện với Hoàng Phủ Phương Linh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn hảo của Hoàng Phủ Phương Linh, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu cùng ý cười.

Thiếu niên được gọi là Tần Chí Đan mỉm cười, “Đúng, là tôi, trừ ông bố ngoan cố của cậu ta ra, nguyên nhân quan trọng nhất là cậu ta quá thân thiết vợi cậu.”

Sắc mặt của Hoàng Phủ Phương Linh lập tức trầm xuống, “Tần Chí Đan, có phải cậu hơi quá đáng rồi không?”

Tần Chí Đan hờ hững xoay cổ nói: “Phương Linh, cậu nên biết chúng ta và những kẻ dân đen kia không phải là người cùng một thế giới, cậu vì sao phải thân thiết với họ như vậy?”

Hoàng Phủ Phương Linh hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời đi.

Tần Chí Đan cũng không tức giận, cười ha ha nói: “Hoàng Phủ Phương Linh, đây là chuyện đã được định sẵn ngay từ lúc lọt lòng, cho nên xin cậu hãy chú ý thân phận của mình, mặc dù tôi cũng sẽ chẳng làm gì cậu, nhưng còn người khác thì sao, ha ha.”

Hoàng Phủ Phương Linh cắn chặt môi, gương mặt hoàn mĩ mang theo một tia tuyệt vọng.

Nhớ tới thiếu niên ôn hòa ấm áp như ánh nắng tháng ba kia, trong lòng Hoàng Phủ Phương Linh vô cùng tự trách.

“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã, Quan Công mặt đỏ đánh Trường Sa”

Tiêu Trần cà lơ phất phơ ngâm một tiểu khúc, đầu lắc vung tay đi trong sân trường, nhìn qua một bộ dạng chọc đánh.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy ông lớn bao giờ à!”

“Tên này là ai mà lại khoa trương như vậy?”

“Hình như là cậu cả nhà giàu thành phố Minh Hải chúng ta, tên là Tiêu Trần.”

“Kỳ lạ thật, bạn của tao nói cậu cả nhà họ Tiêu tính cách ôn hòa ấm áp còn có chút hướng nội, là người hiền lành, thế nào mà bây giờ lại mang bộ dạng ngang ngược như cua vậy.”

“Nghe ai nói thế? Thiếu gia nhà có tiền mà lại là người hiền lành, mày đang đùa tao à.”

Những lời bàn tán xung quanh đương nhiên là không thể thoát khỏi Tai Tiêu Trần, Tiêu Trần có chút ngạc nhiên, nhớ lại mình trước đây.

Bản thân trước đây hình như đúng thật là một người hiền lành ngoan ngoãn, chính là kiểu một đứa con ngoan có đặt trong máy sấy quay thì cũng không vắt ra được một giọt nước bẩn nào.

Tiêu Trần nhếch nhếch khóe miệng, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, tiếp theo giơ ngón tay giữa lên.

“Con mẹ nó, khoa trương như vậy, cha mày mà không phải là nhà giàu thành phố Minh Hải thì hôm nay lão tử đánh chết mày.”

“Thằng này cầm tinh con cua sao, cho dù là tứ đại kim cương thì ở trong trường cũng không dám kiêu ngạo khoa trương như thế.”

Đinh đinh đinh, tiếng chuông vào lớp vang lên, sân trườn ồn ào náo động lại trở lại yên tĩnh.

Dựa theo trí nhớ Tiêu Trần tìm được lớp học, đứng ngoài cửa lớp nhìn bóng người duyên dáng đang giảng bài trên bục giảng Tiêu Trần xém chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Cái người khiến người ta muốn nghĩ bẫy nghĩ bạ Kia chính là người mình vừa cứu đêm qua Tần Uyển Thanh.

“Bà cô này gan cũng thật lớn, hôm qua xảy ra chuyện như vậy mà hôm nay vẫn có thể lên lớp giảng bài, cũng chẳng có ai làm được như vậy nữa.”

Tiêu Trần nheo nheo mắt nhìn vào trong phòng học, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng kia.

Kỳ thực lần này Tiêu Trần đến trường học chủ yếu là muốn tới nhìn một người, bạn học cùng bàn, một cô gái đáng yêu tên là Lạc Huyền Tư.

Cô gái trong ký ức có đôi mắt tròn tròn, mặt cũng tròn tròn, có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

Trải qua vạn năm, hiện tại Tiêu Trần đương nhiên cũng chẳng có suy nghĩ nam nữ hoan ái gì, cho dù có bộ xương khô này thì bất quá cũng chỉ là “Gà không cựa” mà thôi.