Đại Đạo Chi Thượng

Chương 5. Thành thật phúc hậu 2

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Nữ tử áo tím cùng những người khác đến từ đại tộc ở tỉnh thành Tân Hương, không ngờ lại vô tình gặp được thiên tài như vậy ở nông thôn, có thể tưởng tượng được trong lòng kinh ngạc đến mức nào.

"Không đúng!"

Nữ tử áo tím nhìn thấy thần đàn phía sau đầu Trần Thực đột nhiên trở nên lung lay, tựa như khói bếp trong gió, có thể bị thổi tan bất cứ lúc nào, vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Trần Thực, nhìn về phía thần đàn phía sau đầu hắn.

Chỉ thấy thần đàn phía sau đầu Trần Thực trống rỗng, không có Thần Thai!

Nữ tử áo tím lộ vẻ khó hiểu.

Lúc này, thần đàn phía sau đầu Trần Thực tan đi, chân khí cũng theo đó mà tan biến, lại trở thành người thường.

Những nam tử mặc trang phục phi ngư khác cũng nhìn thấy cảnh này, đều lộ vẻ khác thường.

"Với tu vi Thần Đàn của hắn, lẽ ra phải tu thành Thần Thai! Sao trong Thần Đàn của hắn lại trống rỗng? Sao tu vi của hắn lại đột nhiên biến mất?" Nữ tử áo tím thì thầm.

Thần Đàn của Trần Thực vô cùng vững chắc, thậm chí có một số cao thủ Hóa Thần còn không bằng hắn, nhất định là đã sớm bước vào Thần Tthai cảnh. Mà trong Thần Đàn của hắn lại không có Thần Thai, hơn nữa Thần Đàn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đúng là việc kỳ lạ.

Phương Hạc đã sớm hiểu rõ, nhỏ giọng cười nói: "Đại nhân đến từ danh môn đại tộc, không biết giang hồ hiểm ác. Ở vùng quê xuất hiện một thiên tài tu luyện, chưa chắc đã là chuyện tốt, ngược lại là mầm tai họa. Con cháu của những người có quyền có thế, nếu như thiên tư không tốt, không thể tu thành Thần Thai mà lại thi đậu tú tài cử nhân, sẽ nhờ cao thủ trong gia tộc tìm kiếm một thiên tài có thiên tư tuyệt hảo nhưng không có bối cảnh, đoạt lấy Thần Thai của họ, cấy vào người con cháu của mình. Đứa nhỏ tên Thành Thực này, nhất định là do thiên tư quá mức xuất chúng, bị những người có quyền thế phát hiện, lấy đi Thần Thai của hắn, cấy vào người con cháu của mình."

Nữ tử áo tím kinh ngạc nhìn bóng lưng của Trần Thực, hỏi: "Bị đoạt Thần Thai mà vẫn còn sống?"

Phương Hạc cũng có phần khó hiểu, nói: "Theo lý mà nói, chỉ có cạy sọ não ra mới có thể đoạt lấy Thần Thai, tu sĩ bị đoạt Thần Thai nhất định sẽ chết. Nhưng sao đứa nhỏ này bị người ta đào mất Thần Thai mà vẫn chưa chết?"

Mỗi năm đều có không ít người chết vì bị đoạt Thần Thai, điều này rất phổ biến ở Đại Minh. Trần Thực bị đoạt Thần Thai mà không chết, ngược lại là một chuyện kỳ lạ.

Phương Hạc bước nhanh về phía trước, đến sau lưng Trần Thực, sờ sờ sau gáy hắn, quả nhiên sờ được sau gáy Trần Thực có một vết sẹo đã sớm lành.

Vết sẹo này dài khoảng ba bốn tấc, xương dưới vết sẹo có một khối nhô lên.

"Thành Thực, ngươi đừng động."

Phương Hạc nói đến đây, vạch tóc của Trần Thực, vết sẹo lộ ra màu đỏ nhạt, tựa như con rết màu đỏ to bằng ngón cái nằm trên gáy Trần Thực.

Trần Thực đang ăn thịt khô, không để ý đến điều này.

Nữ tử áo tím cũng nhìn thấy vết sẹo này, trong lòng giật mình, đầu óc của thiếu niên này đã từng bị người ta mở ra!

"Vết thương như thế mà vẫn có thể sống sót, thật sự là kỳ tích!" Cô thở ra một hơi.

Không có Thần Thai, bất kỳ chân khí nào cũng là cây không gốc, nước không nguồn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Trần Thực bị người ta đoạt đi Thần Thai, biến thành phế nhân, bởi vậy sau khi ăn linh thực, dược lực trong linh thực hóa thành chân khí, khiến Thần Đàn của hắn tái hiện. Nhưng vì không có Thần Thai, nên Thần Đàn và tu vi của hắn cũng đều là hư.

Phương Hạc chậm lại vài bước, hạ giọng nói: "Đại nhân, năm ngoái con trai của Lý Huyện thừa ở huyện Thủy Ngưu là Lý Tiêu Đình, trong kỳ thi hương hót một tiếng mà vang trời, đoạt được Giải Nguyên, nhưng ta nghe nói vị Lý công tử này không học hành gì, tu vi không cao minh, thậm chí còn rất ngu ngốc, không được thần linh phù hộ. Có người nói Lý công tử hẳn đã đoạt lấy Thần Thai của một đứa trẻ nghèo khó..."

Nữ tử áo tím ho khan một tiếng, đầy ẩn ý nói: "Lý Huyện thừa tuy quan chức không lớn, nhưng Lý gia lại là thế gia lớn, Lý công tử dùng thủ đoạn gì để trở thành cử nhân không liên quan gì đến chúng ta. Đứa trẻ này, thật tội nghiệp."

Ánh mắt cô nhìn lên người Trần Thực, hạ giọng dặn dò: "Lát nữa cho nó chết nhẹ nhàng một chút, đừng tra tấn nó."

Cô nàng quay đầu lại, nhìn về phía thôn Hoàng Pha, sắc mặt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Còn cả thôn này nữa, cũng trừ khử cả đi, cho chôn cùng tiểu tử này, tránh cho rò rỉ tin tức, khiến người ta nói nhà chúng ta làm việc không có đạo đức, phát hiện được lăng mộ Chân Vương cũng không nói cho họ biết, tự tạo ra chuyện rắc rối. Tìm được lăng mộ Chân Vương rồi, ngươi đi sắp xếp việc diệt khẩu, làm cho sạch sẽ."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑