Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hắn vừa nói đến đây, đột nhiên có tiếng bánh xe lộc cộc truyền đến.

Trần Thực khép sách lại, đứng lên nhìn qua, chỉ thấy trên đường quê có mấy con tuấn mã vây quanh một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ chạy tới bên này.

Lập tức có một hán tử cường tráng mặc trang phục phi ngư màu đỏ, dáng vẻ lão luyện, mắt sáng như đuốc quét về phía này.

"Đại nhân, có một đứa bé!" Một người đàn ông trong đó ngồi trên lưng ngựa, khom người về phía người trong xe.

"Đứa bé? Đứa bé rất tốt, đứa bé rất tốt."

Trong xe truyền đến giọng nói của một nữ tử, cười nói: "Trẻ con đơn thuần, không có tâm cơ, thuận tiện xử lý, sẽ không phức tạp. Phương Hạc, ngươi đi hỏi đứa bé kia một chút."

"Vâng!"

Một nam tử mặc trang phục phi ngư tung người xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Trần Thực, lấy ra một khối bạc vụn to bằng đầu ngón tay, trên mặt nở nụ cười hiền lành, ôn hòa nói: “Cậu bé, khối bạc này cho ngươi mua kẹo ăn. Ta hỏi thăm ngươi một chuyện, lúc ngươi chơi đùa ở thôn này, có từng gặp qua một số đứa trẻ hay không? Chính là loại trẻ con trông rất kỳ quái, không giống đứa trẻ còn sống. Bọn chúng giống như, giống như... một đám búp bê sứ!”

Chu tú tài treo trên cây, cảnh giác nói: “Tiểu Thập, đừng để ý đến hắn! Người này là cẩm y vệ trong thành, là tay sai của giới quyền quý, không có ý tốt. Tiền của cẩm y vệ, gọi là tiền mua mạng, cầm tiền của hắn, coi chừng vứt bỏ cái mạng nhỏ!”

Hiện giờ tuy rằng vẫn là Đại Minh triều, nhưng hoàng quyền không còn uy thế, quyền quý địa phương cùng nổi lên, cẩm y vệ đã sớm không phải thân vệ của hoàng gia, mà thành thị vệ được gia tộc thế phiệt nuôi dưỡng, đa phần làm việc thay thế phiệt.

Trần Thực nhìn chằm chằm bạc vụn trong tay nam tử mặc trang phục phi ngư, rất muốn nhậnnhưng lại lắc đầu, nói: “Gia gia của ta nói, không thể lấy đồ của người xa lạ.”

Nam tử mặc trang phục phi ngư càng thêm hiền lành, cười nói: “Ta tên là Phương Hạc, vừa rồi chúng ta không quen biết nhau, là người xa lạ, nhưng hiện tại ngươi đã biết tên của ta, chúng ta không phải là không quen biết, không phải người xa lạ rồi chứ? Đây là thù lao ta trả cho ngươi, không tính là người xa lạ gì đó chứ?”

Trần Thực vui sướng gật đầu, nhận lấy khối bạc vụn kia.

Phương Hạc mỉm cười: “Chúng ta là bạn bè, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi có từng gặp những đứa trẻ như búp bê sứ kia không?”

Trần Thực gật đầu: “Có phải những đứa trẻ mà ngươi nói cao chưa đủ một thước, hay ra vào thành nhóm đúng không?”

Phương Hạc lộ vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu, xoay người sang chỗ khác, giọng nói cũng có phần run rẩy: “Đại nhân, vật kia thật sự ở chỗ này...”

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên trong xe ngựa có một bóng người hiện lên. Trần Thực chỉ cảm thấy một mùi thơm đập vào mặt, rồi thấy một nữ tử áo tím dung mạo đoan trang đẹp đẽ xuất hiện dưới cây.

Những nam tử mặc trang phục phi ngư khác vội vàng xuống ngựa, nhanh chóng chạy đến dưới cây, bao vây xung quanh Trần Thực và nữ tử áo tím kia.

Nữ tử áo tím dung mạo mỹ lệ, da thịt trắng như tuyết, thân trên mặc trang phục phi ngư, váy mã diện bên dưới cũng màu tím, sắc mặt có phần kích động, lại cố gắng trấn định, cười yếu ớt nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi gặp những búp bê sứ kia rồi? Chúng nó ở nơi nào?"

Trần Thực lại không đáp lời, sắc mặt kỳ quái nhìn lên bờ vai của nữ tử áo tím này.

Nữ tử áo tím hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn bờ vai, không phát hiện chỗ nào không đúng.

"Tiểu huynh đệ, đại nhân đang hỏi ngươi đấy!" Một hán tử mặc trang phục phi ngư tiến lên trước một bước, quát lớn, hiển lộ hết uy nghiêm.

Trần Thực thu hồi ánh mắt, sở dĩ hắn nhìn bờ vai của nữ tử là bởi vì giờ phút này hai chân của thư sinh đang khoác lên trên hai vai của nữ tử.

Vị trí nữ tử kia đứng chính là vị trí thư sinh treo cổ.

Cô gái áo tím liếc nhìn hán tử vừa lên tiếng, sắc mặt trầm xuống: "Làm càn!"

Hán tử mặc trang phục phi ngư vội vàng lui ra.

Vẻ mặt nữ tử áo tím ôn hòa, nói: "Tiểu đệ đệ, chúng ta từ Tân Hương tới, không phải người xấu..."

Trần Thực ngửa đầu, đón nhận ánh mắt của nữ tử, cười ngọt ngào nói: "Đại tỷ tỷ thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn Chu Hữu Tài!"

Nữ tử áo tím nghe vậy, trong lòng vui mừng: "Thằng nhóc này biết nói chuyện đấy, lát nữa sẽ cho hắn được toàn thây. Chỉ có điều cái tên Chu Hữu Tài này không giống tên nữ nhân cho lắm. Chắc là một cô gái xinh đẹp nào đó, đáng tiếc tên của loại nhà quê này quá thô bỉ."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Lời của dịch giả: Trạch Trư chơi cổ phiếu thất bại nên quay về viết sách, kính mong các độc giả ủng hộ lão Heo cũng như người dịch :D