Dạ Vô Cương (Dịch)

Chương 1. Đêm trường vĩnh cửu

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngày hôm ấy, mặt trời lặn xuống rồi không bao giờ mọc lại nữa…

***

Trong đêm trường, trời đất tối đen như mực, tựa như vực sâu thăm thẳm muốn nuốt chửng tất cả.

Ban ngày đã trở thành quá khứ, thành truyền thuyết.

Trên mảnh đất đóng băng rộng lớn, gió lạnh thấu xương cuốn những bông tuyết rơi xuống dữ dội, chất đống trên mặt đất, tạo thành một lớp tuyết dày đến nửa người.

Thôn Song Thụ bị trận tuyết lớn vùi lấp gần hết.

Nơi đây chỉ có bốn, năm chục hộ gia đình, giống như một ngôi làng bị thời gian lãng quên, những ngôi nhà san sát trong bóng đêm chỉ có thể thấy những đường nét mơ hồ.

Giữa tiếng gió rít gào, không ít mái nhà khẽ rung lắc, dường như sắp bị lật tung.

Tần Minh rất yếu ớt, lúc này bị cơn đói đánh thức, bụng sôi ùng ục không ngừng. Trong đêm đông giá rét, nghĩ đến bất kỳ loại thức ăn nào, hắn đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Không cần nói đến món thịt nóng hổi, trái cây tươi ngon, chỉ cần hắn nghĩ đến một miếng bánh cứng nguội thì miệng đã cảm nhận được vị ngọt dâng lên, nước miếng ứa ra.

Trời đất lạnh lẽo, bên trong nhà lẫn ngoài ngõ đều tối đen khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.

Tần Minh cuộn chặt trong chiếc chăn cũ nát, hơi ấm của giường sưởi cũng không thể cản nổi cái lạnh bên ngoài, không khí lạnh chui vào phổi như những mảnh băng vụn cứa qua, khiến ngực hắn nhói lên.

Hắn kiềm chế bản thân, không nghĩ đến thức ăn nữa, bằng không, dạ dày và miệng đều sẽ tiết ra nước chua.

Tâm trạng dần trở lại bình thường, hắn bỗng nhận ra, hiện giờ, đầu óc của bản thân rất tỉnh táo, không còn u mê như trước nữa, chẳng lẽ “bệnh lạ” này sắp khỏi rồi sao?

Tuy đói rét, nhưng bệnh lâu ngày không khỏi nay lại chuyển biến tốt, ánh mắt của hắn dần lấy lại ánh sáng, hắn chờ đợi “đêm ngắn” đến.

Thời gian trôi qua, tiếng gió dần nhỏ lại, tuyết lớn bị gió cuốn bay tung trời cũng dần trở thành những bông tuyết nhỏ lác đác.

Từ sân nhà bên cạnh có động tĩnh, tiếng nói chuyện truyền đến, đó là đôi vợ chồng trẻ Lục Trạch và Lương Uyển Thanh.

- Anh đi đâu vậy, lại muốn mang thức ăn cho Tần Minh sao?

Giọng của Lương Uyển Thanh dần cao lên.

- Cậu ấy bị bệnh nặng một trận, mới mười sáu mười bảy tuổi, sống một mình cô độc, cũng đáng thương.

Lục Trạch nhỏ giọng đáp.

- Anh có biết không, đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều nữa, cứ tiếp tục như vậy, hai đứa con mình sẽ bị đói!

Lương Uyển Thanh nói một cách kích động.

- Bão tuyết đã ngừng, sẽ có cách giải quyết.

Lục Trạch nhìn lên bầu trời tối đen như mực.

Tần Minh nghe thấy tiếng cãi vã của hai vợ chồng, nội tâm cảm thấy rất áy náy, không muốn nhận lòng tốt của Lục Trạch nữa, trong thời buổi này, nhà nào cũng khó khăn.

Hắn đã xuống khỏi giường sưởi, mặc áo bông vào mà vẫn cảm thấy lạnh, lại tìm trong tủ một chiếc áo khoác da thú cũ kỹ, khoác lên người, không ngừng đi lại và xoa tay trong căn phòng tối om.

Sau một trận ốm nặng, thân hình cao gầy của hắn bây giờ lại càng gầy hơn, mái tóc đen xõa xuống vai cũng mất đi vẻ bóng mượt, gương mặt thanh tú hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt trong veo lại rất sáng, rất có thần, tuy mang vẻ bệnh tật, nhưng lại toát lên khí chất kiên cường.

Một tháng trước, khó khăn lắm hắn mới trốn thoát khỏi núi rừng, lúc đó, tay chân đều có phần thâm đen, hắn bị bệnh nặng đến tận bây giờ.

Về phần mấy người đồng hành, ngày trở về đã chết.

Tần Minh bị “bệnh lạ” đeo bám, nhiều người cho rằng hắn không sống nổi.

Nhưng hắn đã gắng gượng đến bây giờ, hơn nữa, rõ ràng hắn đang dần hồi phục.

Nghĩ đến những thứ nguy hiểm chưa biết trên núi, đến lúc này, hắn vẫn còn sợ hãi.

Bóng tối bên ngoài như có sự thay đổi, giống như có mấy giọt nước sạch được nhỏ vào một vũng nước đen khiến nó nhạt bớt, “đêm ngắn” đã đến, cũng chính là “ban ngày”.

Rõ ràng, thời điểm này cũng chỉ tốt hơn “đêm đen” một chút, trời đất vẫn chìm trong màn đêm, cảnh vật ở xa không nhìn rõ.

Cửa sân được đẩy ra, Lục Trạch có thân hình vạm vỡ đi vào, anh ta dùng xẻng xúc tuyết sang hai bên, nhanh chóng dọn sạch một con đường dẫn đến cửa nhà.

Tần Minh mở cửa phòng bị tuyết lớn phong tỏa, gọi một tiếng:

- Anh Lục.

Lục Trạch xách một cái túi vải phát sáng, trút vào một cái chậu đá trên nền tuyết, một đống đá đỏ rực rơi xuống, va chạm tạo ra tiếng leng keng thanh thúy, phát ra ánh sáng xé toạc màn đêm.

Đây là “đá mặt trời”, cái tên của nó đã gửi gắm một loại mong ước tươi sáng nào đó của con người trong thời đại này, lúc này, chúng đang chiếu sáng sân.

Lục Trạch kinh ngạc:

- Tiểu Tần, anh thấy tinh thần của em dường như đã tốt hơn rất nhiều.

Tần Minh mời anh ta vào nhà, thành thật nói rõ tình hình, mình không còn u mê nữa, chắc là sắp khỏi rồi.

Lục Trạch nói hắn mạng lớn, mắc “bệnh lạ” trong núi mà vẫn sống sót được, thật không dễ dàng. Hắn đổ những viên đá phát sáng còn lại trong túi vải vào chậu đồng trong phòng, lập tức cả phòng sáng rực.

Đá mặt trời lấy từ “suối lửa”, tuy có ánh lửa bập bùng, nhưng nhiệt độ còn kém xa nhiệt độ cơ thể người, sau vài canh giờ, chúng sẽ tự động tắt, cần phải được đưa trở lại “suối lửa” để ủ ấm lại.

- Cầm lấy!

Lục Trạch đưa hộp cơm tới.

Tần Minh bị bệnh nặng một tháng, lương thực dự trữ đã cạn kiệt từ lâu, hoàn toàn sống nhờ vào sự cứu giúp của Lục Trạch, mà lúc nãy, nghe thấy hai vợ chồng cãi nhau, biết tình cảnh của họ cũng không tốt lắm, hắn cảm thấy áy náy trong lòng.

- Mau ăn lúc còn nóng.

Lục Trạch là người thật thà, biết đền ân, lúc trước, khi anh ta bị lạc trong rừng rậm tối đen như mực, chính Tần Minh là người kiên trì gọi tên của anh ta, dẫn anh ta trở về.

Nhìn chiếc bánh mì không nóng hổi, Tần Minh cảm nhận được cơn đói cồn cào dâng lên, khiến hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng cái ực.

- Sao lại không nhúc nhích vậy, cơ thể của em còn chưa khỏi hẳn, đói bụng thì không thể hồi phục được, còn khách sáo gì nữa?

Lục Trạch trực tiếp đặt hộp cơm vào tay hắn.

- Anh Lục!

Cuối cùng, Tần Minh không khách sáo nữa, xé một miếng bánh, sờ vào thấy rất thô ráp, nhưng hắn ăn ngấu nghiến, cảm thấy vị ngọt lan ra khắp miệng.

- Có việc gì thì cứ gọi anh.

Lục Trạch xoay người rời đi.

Cơn đói qua đi, tinh thần của Tần Minh càng thêm phấn chấn, các cảm giác khó chịu trong cơ thể đang dần biến mất, hắn xác định bệnh nặng sắp khỏi.

Hắn muốn ra ngoài hít thở không khí, đi dạo một lúc. Hắn đẩy cửa sân, đi ra ngoài đường, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, thở ra đều là sương trắng.

Trong đêm ngắn, cũng chính là “ban ngày” của thời đại này, nhà nào cũng có ánh sáng nhấp nháy được phát ra từ đá mặt trời, đường phố cũng theo đó mà có ánh sáng lờ mờ.

- Tần Minh, cơ thể của cậu khoẻ lại rồi à?

Có người phát hiện ra hắn.

- Tiểu Tần, để bà xem nào.

Bà Chu ở con phố phía Bắc kéo hắn lại, nhìn trái nhìn phải, thấy sắc mặt hắn tốt hơn nhiều so với lần trước gặp.

Tần Minh mỉm cười chào hỏi, nói với họ rằng cơ thể của mình quả thực sắp hồi phục rồi.

Người ở ngã tư đường không nhiều, ai nấy đều lộ ra mặt khó tin, bị “bệnh lạ” ám vào người mà cũng có thể khỏi?

- Tiểu Tần, mặc dù cơ thể đã khá hơn nhưng cháu cũng đừng ra ngoài vội, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm.

Bà Chu nhắc nhở, nhìn về phía vùng trời đất đen kịt như mực ngoài làng.

Những người hàng xóm khác cũng tỏ vẻ lo lắng, năm nay mất mùa, hiện giờ, thiếu lương thực là vấn đề lớn, cứ tiếp tục như vậy, mọi người sẽ chết đói mất.

Tần Minh chú ý tới, bà Chu hiền lành phúc hậu ngày nào, giờ đây, mặt mày thiếu sức sống, thân thể gầy gò, gió thổi qua dường như có thể khiến bà ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Đợi mấy người kia rời đi, bà Chu cẩn thận lấy từ trong túi ra mấy miếng khoai lang khô, nhét vào tay Tần Minh.

Tần Minh vội vàng trả lại, bà cụ lớn tuổi như vậy, bản thân còn xanh xao vàng vọt, hắn sao nỡ lấy khẩu phần ăn hàng ngày của bà?

Mỗi nhà đều đã dọn dẹp đường xá gần nhà mình, nhưng không triệt để, vẫn còn tuyết đọng, giẫm lên sẽ phát ra tiếng ken két, Tần Minh thở ra khói trắng, đi về phía trước.

Gần đến đầu làng, hắn dừng lại.

Trước một khoảng sân lớn, có một cái sân phơi lúa nhỏ, một con dê đen cao ngang vai người trưởng thành đang kéo cối đá, nghiền nát những hạt lúa mì biến dị màu bạc.

Không phải ai cũng thiếu lương thực, rõ ràng, nhà ở đầu làng này có điều kiện khá giả.

Tần Minh nhìn chằm chằm con dê đen với ánh mắt sáng quắc, thời buổi này, ngay cả có cơm ăn hay không cũng là vấn đề lớn, nên đương nhiên đã lâu hắn không được ăn thịt, thật sự thèm thuồng vô cùng.

Con dê đen này khá to lớn, có cặp sừng to khỏe, trông hơi hung dữ, cảm nhận được ánh mắt của Tần Minh, nó như bị giật mình, cái đuôi đang vểnh lên lập tức cụp xuống.

- Tiểu Tần, cơ thể đã hồi phục rồi à? Đại nạn không chết ắt có phúc về sau.

Một người đàn ông trung niên có vóc dáng vạm vỡ, để râu quai nón đứng trước cửa sân, tưởng Tần Minh đang nhìn ngân mạch - lúa mì biến dị dưới cối xay, nên bèn nói tiếp:

- Nhà đông người, tiêu thụ quá nhiều thức ăn, đây cũng là số lương thực cuối cùng của nhà chú rồi.

- Chú Dương giỏi thật, trong thời buổi này mà vẫn có thể chăm sóc cả nhà chu đáo.

Tần Minh cười nói, hắn đương nhiên không tin đối phương chỉ còn lại một bao ngân mạch này.

Sau khi chào hỏi Dương Vĩnh Thanh, hắn đi thẳng đến đầu làng.

“Suối lửa” ở ngay phía trước, nó chiếu sáng xung quanh rất rõ ràng.

Nơi này được bao quanh bởi một hàng rào được xây bằng đá, tạo thành một cái ao vuông vức, cái bờ đá này chỉ cao đến đầu gối, còn bên trong nó là một vùng ánh sáng đỏ rực.

Trong mùa bão tuyết này, tuy “nước” bên trong suối lửa gần như đã cạn kiệt, không còn phun trào nữa, nhưng vẫn có ánh lửa bập bùng.

Chính giữa có hai cây, đây là nguồn gốc của cái tên thôn Song Thụ, một cây lá đen, một cây lá trắng, không hề héo úa giữa mùa đông.

Chương sau