Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quách Tử Hàng định kể chuyện Giang Cần dẫn gái đi chơi, nhưng không hiểu sao, câu nói vừa đến miệng lại bị y lảng tránh.

Nghe thấy điều này, Sở Tư Kỳ bất giác cắn chặt môi, bàn tay đặt dưới bàn cũng siết chặt lại.

Kể từ lần gặp nhau trên phố trung tâm hôm trước, cô ta vẫn luôn chờ đợi Giang Cần quay lại, nhận ra lỗi lầm và xin mình một cơ hội khác.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, một tuần đã trôi qua, hắn không những không hối hận, mà ngay cả một tin nhắn QQ cũng không gửi cho cô ta.

Cô ta cảm thấy Giang Cần thật sự đã thay đổi, trở nên giỏi chịu đựng đến không ngờ. Trước kia, nếu không nói chuyện với cô ta nửa ngày, hắn đã thấy khó chịu vô cùng, giờ lại có thể chịu đựng cả tuần.

Nghĩ đến đây, lòng cô ta trĩu nặng.

Giang Cần ngày nào ngoan ngoãn, vâng lời cô ta là thế, sao lại trở nên như vậy?

Cô ta rõ ràng là vì tốt cho hắn, luôn suy nghĩ cho hắn, còn khích lệ hắn...

Cô ta thực sự không muốn đến buổi tụ họp lần này, bởi vì Sở Tư Kỳ không thích bầu không khí ồn ào này, nhưng cô ta vẫn muốn đến để xem Giang Cần có thực sự tự tại như hắn đã nói không.

Trong mắt Sở Tư Kỳ, Giang Cần chắc chắn đã chịu đựng nỗi đau không thể tả, khi nhìn thấy cô ta, hắn nhất định sẽ không kìm nén được mà phải xin lỗi.

Nhưng điều cô ta không ngờ tới là Giang Cần dù biết có buổi họp mặt, lại không hề đến.

"Giang Cần đang làm ăn à?" Tần Tử Ngang nhìn Quách Tử Hàng, vẻ mặt có phần ngạc nhiên.

"Ừ."

"Cậu ta làm ăn gì vậy, mở cửa hàng à?"

Sở Tư Kỳ tỉnh lại từ suy nghĩ, rồi bật cười nhẹ: "Cậu ta có cái tài ấy đâu, chỉ là bán cơm hộp ở phố trung tâm mà thôi, tớ và Tuệ Như đã gặp cậu ta lần trước khi đi mua sắm."

"Hả? Bây giờ bán cơm hộp cũng được gọi là làm ăn à?" Tần Tử Ngang cười, dù không nói nhiều nhưng biểu cảm rõ ràng có phần khinh thường.

Các bạn học xung quanh cũng không nhịn được mà cười thầm, thấy may là Giang Cần không đến dự buổi họp mặt, nếu không thật là mất mặt.

Dù rằng nghề nghiệp không phân biệt cao thấp, sang hèn, nhưng ngay cả Khổng Ất Kỷ còn không cởi bỏ được chiếc áo dài của mình, những học sinh trung học này đương nhiên cũng không coi trọng những nghề kém sang; trong mắt họ, những sinh viên đại học tương lai như họ là nhân tài của xã hội, là trụ cột của đất nước, việc bán cơm hộp quả thực là quá mất mặt.

Nghe xong, Quách Tử Hàng muốn mắng chửi.

Giang ca của tôi hôm nay chỉ cần vung tay là bỏ ra sáu trăm năm mươi nghìn, các người biết không?

Giang ca của tôi là khách quen của tiệm ngâm chân, các người có làm được không?

Có điều, cuối cùng y không nói ra những lời này, bởi vì hai ngày trước Giang Cần đã nói với y một câu, người ta cười bạn không phải vì bạn làm gì, mà vì họ vốn muốn cười bạn mà thôi.

Mẹ kiếp, chẳng lẽ Giang ca ám chỉ điều gì?

Vậy hắn chẳng phải là liệu sự như thần sao?

Ghê thật.

Không hổ là cha nuôi của mình!

Nhưng khi nghĩ đến đây, Quách Tử Hàng bỗng nhiên liếc nhìn Sở Tư Kỳ ở phía đối diện, y luôn cho rằng cô ta là sự tồn tại giống như nàng thơ, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy như bộ lọc đã vỡ, thì ra nữ thần cũng sẽ nói xấu người khác sau lưng, vậy còn là nữ thần nữa không?

Có lẽ Giang ca quay đầu bỏ đi hôm đó cũng có lý do.

Có điều, Quách Tử Hàng muốn yên chuyện, nhưng những người khác thì không dễ dàng bỏ qua chủ đề về Giang Cần.

Ngoài Vương Tuệ Như, Sở Tư Kỳ còn có một người bạn thân tên là Vu Sa Sa, cô này thường hay nói những lời mỉa mai. Vậy nên, khi nghe thấy tên Giang Cần, cô ta lập tức nhảy vào cuộc.

"Đúng rồi, Tư Kỳ, hôm cuối kỳ thi đại học Giang Cần không phải đã tỏ tình với cậu sao?"

Sở Tư Kỳ tức giận khi nhớ lại chuyện ngày hôm đó: "Đừng nhắc tới nữa, cứ nghĩ đến là ta tức không chịu được. Sau khi tỏ tình thất bại, cậu ta còn đòi lại bức thư tình, rồi nói rằng cậu ta không thực sự thích mình, làm mình như đứa tưởng bở không bằng, người gì không biết!"

Vu Sa Sa bĩu môi: "Chắc cậu ta biết mình không đuổi kịp nên sợ mất mặt, bị người ta chế giễu nên mới cứng miệng như vậy thôi."

"Ừ, Tuệ Như cũng nói thế."

"Có thể hôm nay cũng vậy."

"Ý cậu là gì?" Trong đôi mắt Sở Tư Kỳ lóe lên một tia mông lung.

"Cậu ta biết mình sẽ bị chế giễu, nên hôm nay mới không dám đến đây." Vu Sa Sa vừa rót nước vừa nói.

Nghe câu này, vầng trán nhăn nhó của Sở Tư Kỳ bỗng dưng thả lỏng.

Phải rồi, sao mình lại không nghĩ đến điều này chứ, Giang Cần hoàn toàn không tự tại như thế, hắn không phải thật sự không muốn gặp mình, chỉ là sợ bị chế giễu mà thôi!

Hừ, đáng lắm.

Ai bảo hắn đối xử với mình như vậy, chịu chút khổ cũng tốt, xem sau này ai sẽ hối hận đến phát khóc.

Sở Tư Kỳ thấy đắc ý, cắn chặt lấy hàm răng.